Những lời này vang lên, đám Bạch Tuấn Hào và Chu Chính Nghĩa vốn còn đang rung động, cả đám đều lộ ra biểu cảm thì ra là thể “Tôi hiểu được, đây là tìm ban của anh bảo gọi điện thoại tới làm ra vẻ đúng không?”
“Không thể không thừa nhận, chiêu này của anh đúng là cao minh!”
“Chỉ tiếc, một tên mặc toàn đồ via hè, nhìn kiểu gì cũng không giống cậu chủ trăm nghìn tỷ!”
“Có bản lĩnh anh nói mình là thể tử Minh đi? Ở mảnh đất nhỏ như Đà Nẵng này, nói lung tung sẽ chết người đấy!”
“Đúng vậy, cũng không nhìn xem mình là mặt hàng gì, vậy mà còn giả vờ làm cậu chủ nhà giàu có, còn ba trăm năm mươi nghìn tỷ nữa chứ?”
“Anh có biết ba trăm năm mươi nghìn tỷ có mấy số không không?”
“Anh Bạch anh Chu coi anh như kẻ ngốc để đùa, anh thật sự cho rằng mình hơn người à?”
Lúc này một đám thuộc hạ và gái tiếp khách bên cạnh Bạch Tuấn Hào đều nhảy dựng lên, cả đám chỉ vào Bùi Nguyên Minh không lưu tình châm chọc.
Thiếu chút nữa là bị tên bất tài vô dụng này lừa rồi!
Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú nhìn đám người nhảy nhót tưng bừng này. “Không cho phép các người nói anh rể tôi như vậy!”
“Anh ấy không lừa các người, anh ấy thật sự có bảy trăm nghìn tỷ!”
“Anh ấy đúng là thể tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân!”
Trịnh Khánh Vân không muốn thấy Bùi Nguyên Minh chịu ẩm ức, lúc này không nhịn được mở miệng nói.
Nhưng nghe cô ta nói, tất cả mọi người cười to.
Thể tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân? Muốn chọc cười cũng không cần làm như vậy chứ? “Được rồi, tất cả mọi người cho Khánh Vân chút mặt mũi đi, cô ấy nói Bùi Nguyên Minh là thể tử Minh, chúng ta coi anh ta là thể tử Minh vậy!”
Nhìn thấy Trịnh Khánh Vân sắp tức giận, Tiêu Hi Văn sợ cô ta rời đi, vội vàng nháy mắt với đám Bạch Tuấn Hào. “Khánh Vân còn chưa ăn cơm đúng không, chúng ta ngôi vào vị trí trước, vừa ăn vừa nói chuyện!”
Bạch Tuấn Hào hiểu rõ liếc mắt nhìn Tiêu Hi Văn một cái, sau đó nho nhã lễ độ nói: “Mọi người, tối nay nơi này được tôi bao hết rồi!”
“Mọi người muốn gọi cái gì, cứ gọi thoải mái đừng khách sáo!”
Mấy cô gái tiếp khách đều đã bắt đầu hoan hộ, Tiêu Hi Văn đặc biệt đi tới kéo Trịnh Khánh Vân, ngồi xuống hàng đầu.
Bạch Tuấn Hào mim cười đi tới, mà Chu Chính Nghĩa thì đi sau nửa bước. Đợi Trịnh Khánh Vân cách một khoảng nhất định, Chu
Chính Nghĩa mới lạnh lùng nói: “Họ Bùi.”
“Tôi cảnh cáo anh.”
“Người phụ nữ mà anh Bạch nhìn trúng, thì chính là người phụ nữ của anh ấy, tôi mặc kệ anh là anh rể của cô ta, hay là bạn trai của cô ta, tóm lại là bây giờ cút cho tôi!”
“Bây giờ anh đi, tôi có thể quyết định thay anh Bạch, coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”
“Vợ của anh cũng không cần đưa tới đây nữa!”
“Nếu không chuyện này quậy lớn, vợ của anh cũng phải dâng tới hầu hạ anh Bạch, anh sẽ biết chữ chết viết như thế nào!”
Bùi Nguyên Minh cười từ chối cho ý kiến, nói: “Vậy sao? Cậu còn là thầy giáo, còn dạy tôi viết chữ à?”
“Cậu xứng sao?”
“Anh!”
Chu Chính Nghĩa đứng bên Bùi Nguyên Minh, ánh mắt lạnh lùng: “Họ Bùi, tuy tôi không phải là người Dương Thành, nhưng tôi cũng có quan hệ ở Dương Thành “Tôi là cháu ngoại của nhà họ Khổng ở Sơn Đông!”
“Khổng Chí Minh là anh họ tôi!”
“Ở Dương Thành anh ấy muốn anh thiếu tay thiếu chân, chi là chuyện một câu nói thôi!”
Lúc này Chu Chính Nghĩa không nhanh không chậm uy hiếp. “Khổng Chí Minh? Cháu của Khổng Văn Khưu?”
Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế nở nụ cười, sau đó thản nhiên nói: “Được, cậu bảo anh ta tới chém tay chân tôi đi.”
“Nếu anh ta có lá gan đó.”
Thấy bộ dạng Bùi Nguyên Minh rất hờ hững, Chu Chính Nghĩa hơi sửng sốt.
Tôi nói Khổng Chí Minh!
Khổng Chí Minh của nhà họ Khổng ở Sơn Đông đấy! “Rốt cuộc anh biết nhà họ Khổng ở Sơn Đông đại diện cho cái gì không?” Chu Chính Nghĩa không nhịn được nhắc nhở: “Đó là một trong mười gia tộc đứng đầu Đại Hạ, anh cần phải ngước lên nhìn.”
“Tôi biết.” Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Cậu bảo anh ta tới, tôi chờ..”