*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Ý Hàm đánh giá Dương Định Quốc từ trên xuống dưới, sau đó “xùy”
một tiếng bật cười, nói: “Dương Định Quốc người đứng đầu chính phủ Dương Thành đúng không?”
“Ở trước mặt tôi, ông là cái rắm gì chứ?”
“Người đứng đầu chính phủ Đà Nẵng xuất hiện còn được!”
“Tôi nói cho ông biết, hôm nay ai cũng không bảo vệ được Bùi Nguyên Minh, Bùi Nguyên Minh, hôm nay anh chết chắc rồi!”
Khi nói chuyện, Tân Ý Hàm ném một bản giấy phép màu đỏ lên mặt Dương Định Quốc.
Dương Định Quốc nhận lấy cuốn số nhỏ nhìn thoáng qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói: “Giấy phép giết người?”
“Ông biết là tốt rồi, cho dù tôi rời khỏi Long Môn, nhưng giấy phép của tôi vẫn còn đấy, tiên trảm hậu tấu, quân quyên đặc biệt cho phép!”
“Cho dù Dương Định Quốc ông dám ngăn cản trước mặt tôi, tôi giết là giết, ai dám ra mặt thay ông?”
Tân Ý Hàm không cho Dương Định Quốc chút mặt mũi, giấy phép giết người này của cô ta, là chỗ dựa vững chắc nhất.
Hơn nữa vừa rồi cô ta đã cho Bùi Nguyên Minh cơ hội tự đánh gãy hai tay, chỉ tiếc Bùi Nguyên Minh không quý trọng cũng không nghe.
Cho nên cô ta chỉ có thể tự tay phế bỏ Bùi Nguyên Minh.
“Tần Ý Hàm, cô đừng có mà làm càn!”
Tuy lúc này sắc mặt Dương Định Quốc khó coi, nhưng ông ta càng biết thân phận của vị bên cạnh.
“Nơi này là Dương Thành, không phải là thủ đô, không phải nơi cô có thể giương oail”
Dương Định Quốc lạnh giọng mở miệng.
“Hạ Trung Hưng và Viên Cảnh Thiên còn có tư cách nói ra những lời này, những Dương Định Quốc ông không có tư cách này!”
“Bốp.
”
" Tần Ý Hàm trở tay tát vào mặt Dương Định Quốc một cái.
“Bây giờ cút ngay cho tôi, ông dám ngăn cản trước mặt tôi, ngay cả ông tôi cũng giết nữa!”
Dương Định Quốc giận tím mặt, nhưng mà Bùi Nguyên Minh lại xua tay nói: “Ông Dương, đối phương nhằm vào tôi, để tự tôi xử lý đi”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước.
Vẻ mặt Tần Ý Hàm khinh bỉ nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Sao thế? Phát hiện Dương Định Quốc không bảo vệ được anh, cho nên anh muốn đứng ra cầu xin tha thứ sao?”
“Tôi nói cho anh biết, quá muộn rồi!”
“Kể từ lúc tôi lấy giấy phép giết người ra, anh nhất định phải chết!”
“Thứ mà cô nói, trâu bò như vậy sao?”
Bùi Nguyên Minh nhận lấy giấy phép giết người Dương Định Quốc đưa qua, lật xem một lúc sau đó “xùy”
một tiếng bật cười.
Ngay sau đó chỉ thấy hai tay anh kéo một cái, trực tiếp xé nát giấy phép giết người đại diện cho quân quyền.