Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1517: “Râầm rầm rầm…”



Đường Nhân Đồ đá một cái ra mà thôi, bôn cao thủ Taekwondo đều trực tiếp ngã xuống đất.

“Thích đi thì cút đi luôn!”

“Ông cho rằng, không có tài phiệt Thượng Tình các ông, Đại Hạ chúng tôi sẽ như thế nào?”

“Nói thật cho ông biết, nếu không nể mặt chuyện quá khứ, tài phiệt Thượng Tinh các ông sớm đã bị người ta ăn sạch sẽ rồi!”

“Chỉ có mấy tên phế vật tỉnh Tam Lăng dỗ các ông mà thôi, các ông thật sự coi rằng mình là trời rôi hả?”

Vẻ mặt Đường Nhân Đồ khinh thường.

Tài phiệt Thượng Tinh rất lợi hại, nhưng chỗ tài phiệt Thượng Tinh có quyên thế lớn nhất, là tỉnh Tam Lăng.

Bởi vì hoàn cảnh địa lý của tỉnh Tam Lăng đặc biệt, không có quá nhiều tài nguyên, những năm gần đây trên cơ bản kinh tế bị tài phiệt Thượng Tình cướp đoạt rồi.

Cho nên ở những khu vực đó, tài phiệt Thượng Tình có thể diễu võ dương oai.

Nhưng mà ở Yến Kinh, ở thủ đô, ở những nơi khác của Đại Hạ, tài phiệt Thượng Tỉnh là cái rằm gì?

Nghe thấy thế, Lý Vân Thiện lập tức xù lông: “Đường Nhân Đồ, tôi nhất định sẽ khiếu nại cậu!”

“Tôi sẽ tới trước mặt đại trưởng lão của bộ binh khiếu nại cậu!”

“Khiếu nại sao?”

Đường Nhân Đồ ngồi xổm xuống, vươn tay vỗ mặt Lý Vân Thiện, lạnh lùng nói: “Ông cảm thấy khiếu nại có tác dụng sao?”

“Ông đừng quên, ba năm trước ở trên chiến trường Âu Á, Băng Quốc các ông bị chúng tôi đánh thành chó!”

“Chỉ dựa vào ông cũng dám xuất hiện trước mặt đại trưởng lão bộ binh, ông không sợ ông ấy giãẫm chết ông sao?”

“Thậm chí chỉ cân ông ấy gọi một cuộc điện thoại tới Băng Quốc, ông cảm thấy chức đại diện của tài phiệt Thượng Tỉnh ở Đại Hạ của ông, còn giữ được hay không?”

Sắc mặt Lý Vân Thiện lập tức thay đổi.

Ông ta là đại diện của tài phiệt Thượng Tinh Băng Quốc ở Đại Hạ không sai, nhưng vấn đề là, những lời Đường Nhân Đồ nói không sai chút nào.

Ông ta tới trước mặt đại trưởng lão bộ binh kêu gào, đại trưởng lão có thể gọi một cuộc điện thoại phế đi ông ta.

Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt Lý Vân Thiện lập tức khó coi, cũng tuyệt đối không dám nói linh tinh nữa.

Cuộc chiến thất bại năm đó, là cơn ác mộng lớn nhất đối với Băng Quốc.

“Đi”

Nhìn thấy Đường Nhân Đồ cố gắng bảo vệ Bùi Nguyên Minh, mà Lý Vân Thiện cũng bị tốn thất nặng nê, lúc này vẻ mặt Bạch Mộ Phong khó coi tới cực hạn.

Anh ta biết rõ, hôm nay có Đường Nhân Đồ ở đây, cho dù thế nào anh ta cũng không động vào được Bùi Nguyên Minh rồi.

“Họ Bùi kia, hôm nay tôi chịu thiệt, nhưng mà sau này tôi sẽ đòi lại, anh đợi đó cho tôi!”

Vẻ mặt Bạch Mộ Phong rét lạnh, xoay người rời đi: “ĐiI”

Lúc này, một đám người của Long Ngục chuẩn bị xoay người rời đi.

“Đứng lại” Bùi Nguyên Minh vẫn luôn từ chối cho ý kiến nhìn cảnh tượng này lạnh nhạt mở miệng: “Bạch Mộ Phong, ai nói anh có thể rời đi?”

Trong giây phút này, khí thế của Bùi Nguyên Minh bao phủ khắp nơi.

Bùi Nguyên Minh đi ra, không nói những người khác, ngay cả Đường Nhân Đồ đều đứng khoanh tay theo bản năng, thu liễm khí tức của mình.

Mà những người khác, thì vẻ mặt cả đám kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh, không biết anh muốn làm gì?

Nếu hôm nay không phải Đường Nhân Đồ xuất hiện, anh chắc chắn sẽ bị thiệt lớn.

Nhưng mà trong tình huống như vậy, Bùi Nguyên Minh còn chưa từ bỏ ý đồ?

Lúc này Bạch Mộ Phong cũng dừng bước lại, xoay người nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Họ Bùi, nể mặt Đường Nhân Đồ, tôi chịu thiệt, anh còn muốn thế nào nữa?”

Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng, tiến lên trước nói: “Tôi không có hứng thú đánh anh, xin lỗi cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.”

“Thậm chí phải nói, nếu hôm nay Đường Nhân Đồ ra mặt, dẹp yên chuyện này, như vậy nể mặt anh ấy, tôi sẽ không giết các anh”

“Nhưng mà anh đánh bị thương người của tôi, còn muốn bắt tôi, chuyện này không để yên được!”

“Cho nên hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, e rằng chuyện này không thể cho qua như vậy rồi “Ngục chủ của Long Ngục các anh tới đây, đều không thể bỏ qua, tôi đã nói rồi!”

Tươi cười của Bùi Nguyên Minh rất đẹp mắt, giọng nói rất ôn hòa, nhưng trong lời nói lại mang theo hương vị nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.