Chàng Rể Quyền Thế
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, thản nhiên nói: “Được, vậy tôi cho anh một cơ hội.”
“Hôm nay tôi chỉ dùng một tay, tôi mà dùng hai tay thì tính tôi thua, chuyện này dừng ở đây”
“Làm càn!”
Vẻ mặt Bạch Mộ Phong rét lạnh, anh ta nghe ra được, Bùi Nguyên Minh đây là sỉ nhục mình.
“Anh đã muốn chết, vậy tôi tiễn anh đi!”
Ngay sau đó, Bạch Mộ Phong không cho Đường Nhân Đồ cơ hội phản ứng, trực tiếp lấn người mà lên.
Ở trong mắt anh ta, Bùi Nguyên Minh được gọi là thế tử, cho dù có chút bản lĩnh thì thế nào chứ?
Hết một tới hai, hết hai tới ba gây sự với anh †a, quả thực là không biết sống chết!
Vẻ mặt đám Thiệu Tĩnh Anh tràn ngập thương hại nhìn Bùi Nguyên Minh.
Đầu óc thế tử Minh này bị nước vào rồi!
Anh thật sự cho rằng, dựa vào thân phận thế tử này của anh, thì có thể biến thành bùa hộ mệnh của anh sao?
Đường Nhân Đồ ra mặt vì anh ổn định cục diện, anh còn không nhân cơ hội xuống đài, còn giao đấu với Bạch Mộ Phong của Long Ngục?
Đây không phải là tự mình tìm đường chết thì là gì?
Nhưng mà cũng đúng.
Long Môn này quá nhỏ, Bùi Nguyên Minh đứng ở đây có địa vị quá cao, cho nên anh căn bản không biết, bầu trời bên ngoài rộng lớn, lại cao bao nhiêu!
Người như vậy, chỉ có khiến anh đứng trước mặt Hoàng Hà, anh mới biết hai chữ hết hi vọng viết như thế nào!
Chỉ có khiến anh thấy được mình nhỏ bé và đáng thương, anh mới biết rốt cuộc mọi chuyện mình trải qua không có tri thức, buồn cười cỡ nào!
Chỉ là một thế tử, một thế tử của gia tộc lụi bại, đã muốn đấu với đám người giàu có quyền quý như bọn họ?
Nghĩ hay quá nhỉ?
Lý Vân Thiện nhìn thấy cảnh tượng này, cũng lộ ra nụ cười mỉa.
Bùi Nguyên Minh à Bùi Nguyên Minh, cậu thật sự cho rằng mình có bản lĩnh đấu lại thống lĩnh Long Ngục sao?
Cậu chỉ là một người làm ăn, lấy gì đấu với người ta?
“Bùm!”
Cùng lúc đó, một quyền của Bạch Mộ Phong đánh ra, khí thế như hồng thủy.
Vừa rồi bị Đường Nhân Đồ đạp mấy lần ngã xuống đất, trong lòng anh ta đã sôi trào lửa giận.
Một quyền này, cho dù không đánh chết Bùi Nguyên Minh, cũng khiến anh thành tàn phết “Đi tìm chết đi! Phế vật!”
Bạch Mộ Phong liên tục cười mỉa.
Nhưng đối mặt với một quyền đáng sợ này, Bùi Nguyên Minh không có cử động.
Ở trong mắt những người khác, đây là anh đang sợ hãi.
“Rầm!”
“Đường Nhân Đồ, đây là người anh muốn che chở đấy!”
“Một tên dựa vào miệng khoác lác, vậy mà dám ra tay với anh Bạch?”
Vẻ mặt Thiệu Tĩnh Anh trào phúng, hoàn toàn khinh thường Bùi Nguyên Minh.
Đám Lý Vân Thiện cũng lộ ra biểu cảm đầy ý tứ sâu xa.
Tên nhóc không biết sống chết, e rằng nên trả giá thật nhiều vì sự tự đại của mình!
Chỉ có Đường Nhân Đồ không chút để ý, tổng giáo đầu có thân thủ thế nào?
Chút công phu mèo cào đó của Bạch Mộ Phong, sao có thể là đối thủ của tổng giáo đầu?
“Rầm!”
Ngay lúc Bạch Mộ Phong đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, cuối cùng anh cũng ra tay rồi.
“Rầm rầm rầm…”
Từng đợt âm thanh quyền đấm cước đá truyền tới, bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên căn bản không ai thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
Vài giây, toàn bộ khôi phục yên tĩnh, tất cả mọi người chỉ liếc mắt một cái lập tức rung động với cảnh tượng trước mắt.
Trên mặt đất, gương mặt Bạch Mộ Phong đầy là máu, toàn thân run rẩy, không ngừng kêu thảm thiết.
Tay chân của anh ta đều bị đánh gãy, quan trọng nhất chính là, chân của Bùi Nguyên Minh còn giẫm lên ngực anh ta.
“Sao có thể có chuyện này được?”
Đám Thiệu Tĩnh Anh nhìn tới mức ngây người.
Bạch Mộ Phong, thống lĩnh Long Ngục trâu bò hò hét, chỉ giao đấu mấy giây, đã như con chó nằm trên mặt đất, không có năng lực phản kháng?
Mà người bị bọn họ khinh thường, lúc này còn giẫm lên người Bạch Mộ Phong, bá đạo như thần.
Cảnh tượng này giống như trong mơi Chẳng lẽ kết cục không phải là ngược lại sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.