Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1526



Lúc này đôi mắt Thanh Linh sáng ngời nhìn Bùi Nguyên Minh, trong đôi mắt đều là chờ mong.

Đó không phải là ba triệu rưỡi, là ba trăm năm mươi nghìn tỷ đấy!

Nếu như có thể có tài sản ba trăm năm mươi nghìn tỷ trong tay, còn sợ không có tiền?

Nghĩ tới tháng ngày sau này ngợp trong vàng son, Thanh Linh đều sắp không nhịn được cười ra tiếng.

Trịnh Tuấn nghe thấy thế sửng sốt một lát, không nhịn được nói: “Bà đừng nên nói lung tung, đó là tài sản của Bùi Nguyên Minh..”

“Bốp!”

Thanh Linh trở tay tát Trịnh Tuấn một cái, lạnh lùng nói: “Tài sản của Bùi Nguyên Minh cái gì? Cậu ta lợi dụng quyền thể và năng lực của nhà họ Trịnh chúng ta mới được tài sản như vậy, đó chính là đồ của nhà họ Trịnh!”

“Bây giờ tôi chưa nói bảo cậu giao hết ra, chi nỏi bảo quản thay cậu ta, còn vì suy nghĩ cho cậu ta, như vậy đã rất nể mặt cậu ta rồi!”

“Vậy mà ông còn nói chuyện thay cậu ta?”

“Tôi biết rồi, ông chắc chắn cũng có phần giúp cậu ta dời tài sản đúng không?”

Vẻ mặt Trịnh Tuấn bất đắc dĩ, ông ta xem như là người tinh táo nhất, ông ta biết rất rõ ràng, chút tài sản đó của nhà họ Trịnh, sẽ biến thành ba trăm năm mươi nghìn tỷ sao? Mười đời cũng khó có khả năng được không?

Hơn nữa lúc này muốn Bùi Nguyên Minh giao tài sản tập đoàn Thiện Nhân ba trăm năm mươi nghin tỷ ra, đây không phải là trò cười à?

Trái lại ông cụ Trịnh đột nhiên mở miệng nói: “Bùi Nguyên Minh, tuy tài sản này của cậu là dời từ nhà họ Trịnh chúng tôi ra ngoài!”

“Nhưng nếu bây giờ cậu chuyến tài sản đến danh nghĩa mẹ Vợ cậu, như vậy tôi đại diện cho chi nhà họ Trịnh ở Đà Nẵng tuyên bố, sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu về chuyện này nữa!”

“Hơn nữa chúng tôi còn thưởng cho cậu ba tỷ rưỡi, đảm bảo nửa đời sau cậu cơm áo không lo, thế nào?” Sau khi nói xong câu đó, vẻ mặt ông cụ Trịnh tràn ngập yêu thương từ ái, giống như ông ta làm như vậy, là cho Bùi Nguyên Minh một con đường sống. Trịnh Thu Hằng cũng lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, hắn là anh biết thực lực của nhà họ Chân ở thủ đô…”

“Hiện giờ ông nội đã được nhà họ Chân ở thủ đô nhận định là trưởng tộc, như vậy thứ thuộc về nhà họ Trịnh tôi, chúng tôi nhất định phải lấy lại”

“Bây giờ mọi người đang nói chuyện tử tế với anh, cho anh cơ hội.”

“Nhưng nếu anh không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách chúng tôi lòng dạ độc ác!”

Rất rõ ràng, có nhà họ Chân ở thủ đô làm chỗ dựa, lúc này người nhà họ Trịnh tràn ngập tự tin.

Cho dù là thế tử Minh trong truyền thuyết, ông cụ Trinh cũng cảm thấy mình có thể ăn sạch được.

Cuối cùng Trịnh Tuyết Dương không kìm nén được, mở miệng nói: “Mẹ à, mẹ có thể đừng nói lung tung được không?”

“Nếu Bùi Nguyên Minh là thể tử Minh, mọi người nên biết rõ, đống tài sản của anh ấy, rất nhiều là đến từ gia tộc nhà họ Bùi, có liên quan gì tới nhà họ Trịnh chứ?”

“Nhà họ Trịnh chỉ có mấy nghìn tỷ, ngay cá so lẻ của người ta cũng kém, sao mẹ không biết xấu hổ nói những lời này?”

“Hơn nữa chuyện cho đến bây giờ đều đã rõ ràng, bắt đầu từ Hải Dương đến Dương Thành, nếu không phải Bùi Nguyên Minh vẫn luôn âm thầm giúp đỡ chúng ta, chúng ta đã sớm phá sản không biết từ bao lâu rồi!”

“Bây giờ Bùi Nguyên Minh gặp phải phiền phức, mẹ không giúp thì thôi, vậy mà còn muốn anh ấy chuyển tài sản ba trăm năm mươi nghìn tỷ cho mẹ, mẹ còn có lương tâm không?”

“Con câm miệng!”

Lúc này Thanh Linh đã sớm bị tài sản ba trăm năm mươi nghìn tỷ mê hoặc, bà ta vỗ bàn, gào to: “Trịnh Tuyết Dương, mẹ là mẹ của con, ai cho con nói chuyện với mẹ như vậy!”

“Hơn nữa không phải cậu ta ở rể nhà chúng ta sao?”

“Nếu ở rể nhà chúng ta, vậy thì chuyển tài sản đến danh nghĩa của mẹ, không phải là lẽ đương nhiên à?”

“Con thấy tên ở rể nào tài sản trên ba triệu rưỡi chưa?”

Thanh Linh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nếu cậu ta là thể tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân, có nhiều tiền như vậy, nhiều tài sản như vậy, hiểu kính người làm mẹ như mẹ, không phải là lẽ đương nhiên à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.