Ông cụ Trịnh đúng lúc mở miệng nói: “Không sai, Bùi Nguyên Minh vốn ở rể nhà họ tất nhiên là phải tài sản sang cho nhà họ Trịnh chúng
Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương bất đắc dĩ, cô không biết vì sao Thanh Linh lại đứng bên phía ông cụ Trịnh, hơn nữa lúc này còn có cùng ý đen tối, người ta không biết nói gì cho phải. “Được rồi, Tuyết Dương, nếu mọi chuyện đã đến bước này, như vậy có một số việc anh nên nói rõ.”
Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, nhìn ông cụ và Thanh Linh, lạnh lùng nói: đoàn Thiện Nhân trị ba trăm năm mươi tỷ, đó đều là tài sản của tôi, tôi sẽ không cho các người một xu!” chi, các người chắc muốn tài sản này chứ?”
“Bây giờ tứ đại gia tộc đứng đầu Thành, tài phiệt Thượng Tinh Băng Quốc đều đã đóng mọi hoạt động của tập đoàn Thiện “Các người không sợ tài sản ba trăm năm mươi nghìn tỷ tới tay, sẽ biến thành tài sản âm vốn à?”
Thanh Linh sửng sốt một lát, chỉ trong nháy mắt gương mặt thay đổi.
Đúng vậy!
Bây giờ tập đoàn Thiện Nhân bị nhiều người vào như vậy, chỉ mấy phút sẽ đóng cửa phá sản rồi?
Bây giờ tiếp nhận tập đoàn Thiện Nhân tài sản ba trăm năm mươi nghìn tỷ, ngoại trừ phá sản ra, gần như không có con đường thứ hai để đi.
Sắc mặt ông cụ Trịnh cũng điên cuồng thay đổi.
Tuy ông ta rất muốn tài sản ba trăm năm mươi nghìn tỷ này, nhưng ông ta từng là người nghèo túng.
Bây giờ chiếm được sự nâng đỡ của thể tử Chân thủ đô, bắt đầu quản lý toàn bộ tài sản và năng lực ở Đà Nẵng, có thể nói rất không dễ dàng mới bò được từ trong vực sau ra.
Vào lúc này, sao ông ta có thể tùy tiện rơi vào ván cờ?
Nhỡ đâu phá sản thì làm sao bây giờ?
Vừa nghĩ như vậy, ông cụ Trịnh giống như đuổi ôn thần, liên tục xua tay nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu nhanh cút đi đi, rời khỏi nhà họ Trịnh chúng tôi, đừng mang xui xẻo về nhà!”
“Nhanh cút đi, từ giờ trở đi, nhà họ Trịnh không có một xu quan hệ với cậu!”
Trịnh Tuyết Dương nói theo bản năng: “Ông nội, ông không thể như vậy!”
“Cái gì mà không thể? Không dễ dàng gì tôi mới quật khởi, sao có thể vì phế vật mà phá sán?”
“Tôi không quan tâm cậu ta là thể tử Minh thật hay giả, nói ngân gọn, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta đều phải phúi sạch quan hệ với cậu ta!”
“Còn nữa, hai đứa cũng mau chóng làm thủ tục ly hôn đi, thể tử Chân đã đặc biệt dặn dò! Cậu ấy sẽ sắp xếp cho cháu một cậu chủ nhà giàu có để xem mặt! Cho cháu sau này mau chóng cảm rễ ở thủ đô!”
“Đợi cháu gả vào hào môn xong, thể tử sẽ sắp xếp chúng ta ho kép!”
“Đây chính là chờ đợi mấy chục năm qua của nhất mạch chúng ta đầy!”
Vẻ mặt ông cu Trịnh cảm khái.
Vốn đột ngột chiểm được sự nâng đỡ của nhà họ Chân ở thủ đô, ông ta không có khả năng trở về tìm một nhà Trịnh Tuyết Dương.
Thậm chí sẽ gia tăng chèn ép một nhà Trịnh Tuyết Dương.
Nhưng điều kiện bên nhà họ Chân ở thủ đô chính là, nhất
định phải khiến Trịnh Tuyết Dương đến thủ đô nhân tố quy tông, còn muốn sắp xếp cô gả vào nhà giàu,
Nghe thấy điều kiện này, ông cụ Trịnh tìm tới cửa trước tiên.
Còn cái gì mà sớm đoạn tuyệt quan hệ với một nhà Trịnh Tuyết Dương, cái gì mà đã đuổi một nhà Trịnh Tuyết Dương ra khỏi gia môn, chuyện này ông cụ Trịnh đều ném ra sau đầu.
Mà con người không có nguyên tắc như Thanh Linh, tuy rất kháng cự ông cụ Trịnh, nhưng nghe nói bây giờ ông cụ Trịnh trở thành người đứng đầu dòng họ Trịnh ở Đà Nẵng, bà ta lập tức mở miệng ông cụ, ngậm miệng ba rồi.
Khi nghe được tin Bùi Nguyên Minh là thể tử Minh, hai người lập tức trở thành chiến hữu. “Muốn Tuyết Dương gả vào nhà giàu sao? Đây là điều kiện nhà họ Chân ở thủ đô cho ông làm người đứng đầu nhà họ Trịnh ở Đà Nẵng đúng không?”
Bùi Nguyên Minh nhìn chằm chằm ông cụ Trịnh, ngửi được mùi vị âm mưu.
Mọi chuyện, hình như là đặc biệt nhằm vào mình, đều không phải ngẫu nhiên.