Bùi Nguyên Minh nhìn cổ phiếu chuyển sang màu đỏ trên màn hình, vẻ mặt bình tĩnh. “Anh rể, có phải rất cảm động không?”. Tiên Hiệp Hay
Trịnh Khánh Vân kéo Trịnh Tuyết Dương, đặt một hoa xảo ở cửa, cười tươi nói: nay vì cổ động cho anh, em và chị đều lén chuẩn bị hai ba ngày rồi!”
“ở mặt ngoài chị ứng phó người nhà họ Trịnh, bộ dạng giống như đoạn tuyệt với anh, nhưng trên thực tế lại nghĩ biện pháp điều chuyển tất cả tài chính của tập đoàn Hào!” chuyện, chính là vì hôm nay cổ động cho anh rể!”
“Nhỡ đâu không cẩn thận, tập đoàn Đế Hào phá sản, bọn em thất nghiệp, anh phải phụ trách nuôi bọn em
Trịnh Khánh Vân cười ngọt ngào nói. “Yên tâm đi, anh sẽ nuôi hai người.”
Bùi Nguyên Minh cười nói với Trịnh Khánh Vân, sau đó mới nhìn Trịnh Tuyết Dương, nói: “Chút việc nhỏ ấy, em không cần phải tới đây.”
“Từ lúc biết thân phận người đàn ông của em, em nên biết, không ai có thể làm được anh ta.”
Ngày hôm nay, Bùi Nguyên Minh không hi vọng Trịnh Tuyết Dương tới đây.
Dù sao bây giờ nước rất sâu.
Cho dù có Bùi Nguyên Minh có mặt ở trong cờ này, nhưng đám Quách Tuấn Anh, bất kể là vì ân oán cá nhân hay là vì thị trường Dương Thành, tất nhiên đều dùng toàn lực ứng phó.
Cộng thêm phía sau còn có tài phiệt Thượng Tinh, Long Ngục, Long Môn, nhà họ Chân ở thủ đô và những người khác nữa.
Tùy tiện tham gia, không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt. Cho dù là thân phận thể tử Minh này, cũng chưa chắc có thể đảm bảo hôm nay tất thảng. “Một ngày chồng trăm ngày ân ái, ngàn ngày làm vợ chồng tình sâu như biển…”
Trịnh Tuyết Dương nở nụ cười. “Hôm nay em không đến đây, thì có tư cách gi làm vợ của anh?”
Sau khi nói xong, Trịnh Tuyết Dương gật đầu với Hạ Vân vẻ mặt có chút phức tạp cách đó không xa, sau đó đứng bên cạnh Bùi Nguyên Minh.
Đây chính là chồng mình, còn ưu tú như vậy.
Mình không đứng bên cạnh anh, thì có một đống phụ nữ muốn đứng bên cạnh anh.
Trịnh Khánh Vân nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt hơi kỳ lạ, nhưng mà thở dài một hơi, không nói gì.
Không biết Trinh Tuyết Dương có nhìn thấu tâm tư của cô ta hay không, chí vươn tay xoa đầu đứa em gái này.
Bên người nhà họ Trịnh, Thanh Linh đeo vàng đội bạc khoan thai đến chậm, mục đích của bà ta hôm nay rất đơn giản, đó chính là đến xem Bùi Nguyên Minh rơi vào kết cục gì.
Phá sản thì thôi.
Nếu Bùi Nguyên Minh không phá sản, bà ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp chuyển tài sản ba trăm năm mươi nghìn tỷ kia tới danh nghĩa của mình.
Nhưng mà lúc này thấy hai chị em Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân chạy tới bên Bùi Nguyễn Minh, Thanh Linh chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tính.
Xong rồi, xong rồi! Bây giờ thật sự xong rồi!
Nhìn cảnh tượng anh anh em em, vợ chồng tôn trọng nhau, vẻ mặt đám Lý Vân rét lạnh.
Lý Vân Thiện lạnh lùng nói: tử Minh này của chúng ta, xem ra đúng là cùng đường bí lối, hồi chút mặt mũi, không tiếc hi sinh vợ và em vợ của mình.
Sau khi nói xong, Lý Vân Thiện gọi một cuộc điện thoại, lạnh lùng nói: “Tài chính ba nghìn năm trăm tỷ chúng ta chuẩn bị có thể khởi động rồi!”
“Đập bể bàn cho tôi! Đập thật mạnh! Không cần khách sáo!” Khổng Chí Minh ở bên cạnh cười nói: là đại diện Lý tàn vừa ra tay là ba nghìn năm trăm tỷ!”
“Tuy vừa rồi một trăm bảy mươi tỷ của tôi bốc hơi, nhưng lúc này mấy trăm tỷ của Tuyết Dương, e rằng cũng biến thành giấy bỏ đi
Lý Vân Thiện lạnh lùng nói: giờ tôi chuẩn bị dự phòng tài chính trên ba nghìn năm trăm tỷ, có người dám cứu trận, tới bao người, tôi đập bể bấy nhiêu “Vở kịch ngày hôm nay, tôi không cho phép có bất cứ nào!”
Sau khi Lý Vân Thiện mới nói xong, trên màn hình ở đại sánh, đường màu đỏ lập tức lặn xuống và giảm gần ba mươi điểm! Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười châm biếm.