"Các người dám động vào một cong tóc của Tuyết Dương, tôi đảm bảo sẽ khiến các người chết vô cùng khó coi."
Ngay sau đó, một giọng nói vô cùng lạnh lẽo không có một chút tình cảm vang lên. Sau đó chỉ thấy Bùi Nguyên Minh đi tới trước người Trịnh
Tuyết Dương, đá bay ba thuộc hạ kia, lạnh lùng nói: “Nếu không tin, bà có thể thử
Trịnh Tuyết Dương vội vàng kéo Bùi Nguyên Minh: Nguyễn Minh, không liên quan tới anh!" biết Bùi Minh lợi hại, nhưng xà bà bà này thân thủ trác tuyệt, thêm có con rắn đen bên cạnh, khiến chiến lực của bà ta càng thêm đáng sợ. "Khiến tôi chết rất khó coi sao?"
Xà bà bà nở nụ cười, bà ta được cung phụng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người dám kêu gào với bà ta như thế.
Bà ta lộ ra nụ cười dữ tợn: "Bùi Nguyên Minh, xem ra cậu thật sự không biết sự lợi hại của
Lúc này ba thuộc hạ cũng giận quá hóa cười, tuy họ bị đá bay, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn. Tên rể này đúng là không biết trời cao đất rộng, người như xà bà bà, là người anh có thể đấu lại sao?
Chỉ có thể nói, Bùi Nguyên Minh này đúng là buồn cười!
Lúc này Thanh Linh cũng nói theo bản năng: "Bùi Nguyên Minh, cậu đừng có mà bậy, bên cạnh xà bà bà là xà vương, thực lực mạnh vô cùng, cậu đứng ra con rắn kia cũng có thể giết chết cậu!”
Không phải là bà ta lo lắng tới sự sống chết của Bùi
Nguyên Minh, mà là bây giờ Bùi Nguyên Minh còn chưa chuyển tài sản cho bà ta.
Nhỡ đâu chết, bà ta lấy tiền của Bùi Nguyên Minh kiểu gì?
Nhìn thấy Thanh Linh e sợ như vậy, đám thuộc hạ lại càng khinh thường.
Rất rõ ràng, tất cả mọi người cảm thấy Bùi Nguyên Minh đổi đầu với xà bà bà là không biết sống chết.
Hai tay bọn họ ôm ngực, cao cao tại thượng nhìn Bùi Nguyên Minh. "Bùi Nguyễn Minh, cậu coi như là một nhân vật, cho nên tôi cho cậu một cơ hội, tự đánh gãy một tay, tôi sẽ bỏ qua cho cậu, cho cậu cút đi!"
Xà bà bà vuốt ve con rằn đen bên cạnh, lộ ra nụ cười dữ tợn: “Ra tay với con rấn của tôi, sẽ không chỉ lấy tay cậu, mà là mạng cậu đấy!”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Cút đi!" "Cút sao?"
Xà bà bà lập tức xù lông! "Bùi Nguyễn Minh, mày dám bảo tạo cút đi?" "Tối nay không phế mày, người khác còn tưởng xà bà bà tao ngồi không?"
Một đám thuộc hạ đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ trêu tức, đợi tên thích làm ra vẻ này táng thân trong miệng rắn. "Xà Vương, nuốt cậu ta!" Đ
Xà bà bà lạnh lùng mở miệng, sau đó thổi còi. Cùng với âm thanh của bà ta vang lên, con rắn đen kia lập tức xông ra, giống như một bóng đen.
Đám thuộc hạ nhìn thấy cảnh này đều lộ vẻ hưng phấn, có biến thái khát máu. "Vèo!"
Con rắn đen bay ra, tay phải của Bùi Nguyên Minh cử động, chỉ trong nháy mắt năm lấy chỗ bảy tấc của con rắn đen, sau đó dùng lực nắm chặt.
Con rắn đen vốn hùng hổ “bốp" một tiếng rơi xuống đất, chi còn chút sức lực vặn vẹo. "Xà Vương, sao có thể có chuyện này được?"
Xà bà bà nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt kinh hãi muốn chết. "Bop!"
Không đợi xà bà bà kịp phản ứng, thân thể Bùi Nguyên Minh chớp lóe, trực tiếp xuất hiện trước người xà bà bà, sau đó tát mạnh một cái.
Xà bà bà kêu lên thảm thiết, thân thế bay ngược ra sau, đập mạnh lên cửa,
Bùi Nguyễn Minh rút khăn tay ra vẻ mặt ghét bỏ bắt đầu lau ngón tay, sau đó gọi điện cho Ngô Kim Hổ: "Thông báo với các anh em, nói tối nay mời bọn họ ăn canh rằn!" "Không cần chuẩn bị phần của tôi, tôi không có khẩu vị" Xà bà bà thất tha thất thểu đứng dậy, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Bùi Nguyên Minh: “Mày dám tát tao?" “Mày còn chuẩn bị ăn Xà Vương của tao!"