*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này ông cụ Trịnh đau tới mức khó mà thở nổi, chỉ có thể há to miệng thở, nhưng ngay cả nói đều không nói ra được.
Ông ta muốn lớn tiếng quát mắng Bùi Nguyên Minh, nhưng toàn thân đều không còn sức lực.
Người nhà họ Trịnh thấy cảnh này đều trợn mắt há miệng, rõ ràng là không thể ngờ tới người Đảo Quốc tàn nhẫn như thể, căn bản không cho hai bên có đường sống hòa hoãn.
Nếu là bình thường, trong khi đang nói chuyện sẽ không nhanh ra tay như vậy.
Trên mặt Bùi Nguyên Minh xuất hiện vẻ đau khổ, rồi anh hơi lo lắng liếc mắt nhìn Trịnh Thu Hằng một cái, ngay sau đó lo lắng chỉ lướt qua, đổi thành vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt mở miệng: “Tôi qua thì qua, nhưng thả Thu Hằng ra, cô ta không liên quan tới chuyện này!”
Sắc mặt Trịnh Thu Hăng thay đổi.
“Răng rắc..."
“Thanh tra”
không nói hai lời, trực tiếp giãm gấy tay trái Trịnh Thu Hằng.
“Á " Trịnh Thu Hằng lập tức gào khóc kêu to, cô ta tu luyện võ cổ, vốn có chút bản lĩnh, nhưng bây giờ cô ta là dựa thế giết chết Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương, cho nên mới không đánh trả.
Nhưng không thể ngờ tới, cô ta đang tự bê đá đập vào chân mình, lúc này cô ta đau tới mức toàn thân giật giật, phát ra âm thanh chói tai hơn tiếng giết heo.
Vẻ mặt “thanh tra”
càng trở nên lạnh lùng: “Rốt cuộc là anh có tới hay không?”
Nhìn thấy Trịnh Thu Hằng đau đớn, vẻ mặt ông cụ Trịnh phẫn nộ nói: “Bùi Nguyên Minh, mày nhanh tới đây, nếu không tao giết mày!”
Trịnh Thu Hằng cũng lộ ra vẻ mặt oán hận nhìn Bùi Nguyên Minh, ước gì có thể xông lên bóp chết tên khốn nạn này.
Anh không mở miệng thì không sao, anh vừa mở miệng, tên “thanh tra”
này ước gì có thể giết chết bọn họ.
Lúc này ánh mắt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lùng, giống như vô cùng phẫn nộ.
Anh tức giận nói với “thanh tra”
: “Tôi không tin anh còn dám giết người ở địa bàn Đại Hạ bọn tôi, giết chết người nhà họ Chân ở thủ đô!”
“Hậu quả đó đừng nói là anh, tất cả Đảo Quốc các anh đều không gánh nổi đâu!”
Toàn thân Trịnh Thu Hằng run lên, vẻ mặt khó có thể tin.
“Răng rắc..."
Vẻ mặt “thanh tra”
lạnh lùng, trường đao Đảo Quốc trong tay khẽ xoay, trực tiếp căm lên yết hầu Trịnh Thu Hằng.
Thân thể Trịnh Thu Hằng run rấy, đôi mắt trợn to, trên gương mặt đều là khó có thể tin.
Cô ta ẩn náu trong cấm địa nhà họ Chân ở thủ đô tu luyện lâu ngày, trở lại Đà Nẵng chuẩn bị thi triển thân thủ.
Cô ta có rất nhiều kế hoạch độc ác, cũng có rất nhiều dã tâm tàn nhẫn, nhưng cho dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới...
Trở lại Đà Nẵng chưa được hai ngày, mình sẽ
- -----------------