*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Làm như vậy xong, Ngụy Chấn Hưng lập tức mặt xám mày tro, sau đó anh ta còn đập mạnh đầu vài cái, trực tiếp đầu rơi máu chảy.
Giống như không hài lòng với động tác của mình lắm, Ngụy Chấn Hưng lại ngồi dậy, trở tay tát mình hai cái, động tác vô cùng tàn nhẫn.
Nhìn thấy cảnh này Ngô Kim Hổ sững sờ.
Làm gì thế? Tôi bảo cậu cút đi, sao cậu làm như vậy? Cậu đây là chuẩn bị kiếm chuyện à? Còn chưa đợi Ngô Kim Hổ mở miệng nói gì, Ngụy Chấn Hưng đã lộ ra nụ cười mỉa, sau đó lớn tiếng hét lên: “Cứu mạng! Giết người! Bùi Nguyên Minh muốn giết người!”
“Quả thực là coi trời bằng vung! Vậy mà dám ra tay ở biệt viện của Long Môn!”
“Họ Bùi kia, mày đây là không để ý tới pháp luật, khinh thường Long Môn bọn tao, khinh thường môn chủ Long!”
“Cứu tôi với!”
Rất rõ ràng, Ngụy Chấn Hưng phá camera, chính là muốn chỉnh chết Bùi Nguyên Minh.
Không có camera cộng thêm nhiều người làm chứng như vậy, chuyện này không nhỏ đâu.
Không cho Ngô Kim Hổ cơ hội phản ứng, chỉ trong nháy mắt bên trong biệt viện có mấy chục người xông ra, bên trong có nam có nữ, nhưng đều không có ngoại lệ là huyệt thái dương của mỗi người nhô cao, nhìn vô cùng cường thế.
Ngụy Chấn Hưng giống như đã sớm sắp xếp mọi chuyện, lúc này giống như bị bệnh tâm thân kêu lên: “Cứu mạng! Nhanh cứu tôi với!”
“Họ Bùi kia muốn giết tôi!”
“Không để ý tới pháp luật còn chưa tính!”
“Anh ta đây là khinh thường môn chủ Long mài!”
Cuối cùng Ngô Kim Hổ cũng kịp phản ứng, nói theo bản năng: “Ngụy Chấn Hưng, tất cả mọi người là đàn ông, không ngờ cậu đề tiện như vậy?" Sau khi nói xong, Ngô Kim Hổ còn định tiến lên phân rõ phải trái.
Bùi Nguyên Minh xua tay, thản nhiên nói: “Nếu anh ta thích diễn, cứ để anh ta diễn, chúng ta nhìn là được.”
“Dù sao trận tuông này vì tôi đã tập luyện không biết bao nhiêu lần, không cho anh ta diễn, thì không có ý nghĩa lắm nhỉ?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, vẫn không nhìn thẳng Ngụy Chấn Hưng một cái.
Diễn trò như trẻ con diễn thế này, ở trong mắt anh không khác gì truyện cười.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
“Sao dám hung hãn như vậy? Vậy mà dám gây chuyện ở biệt viện của Long Môn chúng tôi? Cậu ta không biết nơi này là chỗ của môn chủ Long sao?”
“Tôi nhận ra được, hình như người này là Bùi Nguyên Minh, nghe nói chuyện của hội trưởng Sở Văn Trung có liên quan nhất định tới cậu ta!”
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ tới, nghe nói cậu ta có không ít bản lĩnh, chỉ là một tên ở rể, nhưng
- -----------------