Sau khi Bùi Nguyên Minh rời đi không lâu, lập tức có tin tức truyền ra.
Thiên Kiêu Kaito Yamaguchi của Kashima Shinto Ryu Đảo Quốc có ý đồ ảm sát Long Nhật Minh, một nhà Nguy Hải Nam chiến đấu mà chết!
Long Nhật Minh muốn Kashima Shinto Ryu cho một câu trả lời thỏa đáng.
Tin tức này truyền ra, có ý nghĩa trong chuyện này, đã hoàn toàn không còn bóng dáng của Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt, sau đó kịp phản ứng.
Long Nhật Minh không muốn khiến anh trước khi tới thủ đô, vang danh khắp thủ độ.
Để Bùi Nguyên Minh khiêm tốn đến thủ đô chủ trì đại cục, mới phù hợp với lợi ích của Long Nhật Minh, cũng phù hợp với Long Môn.
Việc đã đến nước này, Bùi Nguyên Minh đến thủ đô gần như thành kết cục đã định.
Trở lại vườn hoa Hoàng Gia, Trinh Tuyết Dương còn đang xử lý chuyện nhà họ Trịnh ở Đà Nẵng, lúc này còn chưa về.
Bùi Nguyên Minh cũng không có ý đi quấy rầy, dù sao bây giờ lên vị trí người đứng đầu, đối với Trịnh Tuyết Dương cũng là một cơ hội, cách mục tiêu Bùi Nguyên Minh biển Trịnh Tuyết Dương thành nhà giàu có càng gần hơn một bước.
Bùi Nguyên Minh báo Ngô Kim Hổ lại gửi một phần tư liệu về thủ đô tới, vừa đợi Trịnh Tuyết Dương tan làm, vừa đọc tài liệu. "Đinh đinh đinh..."
Lúc Bùi Nguyên Minh đang suy nghĩ chuyện ở thú đô, di động của anh đột nhiên vang lên.
Trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, mà mã vùng lại là thủ đô.
Đồng tử của Bùi Nguyên Minh hơi co rụt lại, số này của anh không có mấy người biết, cơ bản đều là người thân thiết mới biết được.
Mà lúc anh sắp đến thủ đô, một số lạ đến từ thủ đô lại gọi điện tới...
Bùi Nguyên Minh nhìn chằm chằm di động không dời mắt, còn vươn tay gõ lên mặt bàn vài cái, vẻ mặt suy tư. Nhưng đối phương không có ý định từ bỏ, mà bám riết không tha gọi điện.
Lúc vang lên lần thứ ba, Bùi Nguyên Minh mới nghe điện thoại. "Alo, là Nguyên Minh à?"
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói sang sáng, thức tỉnh trí nhớ đã lâu của Bùi Nguyên Minh.
Anh hơi sửng sốt, sau đó có chút chần chừ nói: “Là chú Triệu sao?" "Ha ha ha, quả nhiên là Nguyên Minh? Cuộc gọi này không gọi nhầm đúng không? Đây là chú dùng không ít quan hệ mới tìm được đấy!” “Nguyên Minh, cháu còn nhớ rõ chú không?"
Bùi Nguyên Minh cười, anh vẫn nhớ.
Người gọi điện tới tên là Triệu Quốc Thái, là bạn già của ba Bùi Nguyên Minh.
Chẳng qua hai nhà đã mất liên lạc gần mười năm rồi.
Triệu Quốc Thái giống như mang theo cảm khái nói: "Nguyên Minh, chỉ trong nháy mắt cháu đã lớn như vậy, hai nhà chúng ta đã lâu không gặp rồi!" “Bây giờ chủ Triệu đang kinh doanh ở thủ đô, làm ăn cũng không tệ lắm” "Chuyện ba mẹ cháu mất tích ở chân núi Côn Luân, chú đã biết rồi, nhưng mà cháu yên tâm đi, chủ sẽ phải thêm một số người đến bên núi Côn Luân tìm hiểu tin tức..." "Một khi có tin tức, chú sẽ thông báo cho cháu trước tiên." "Nếu cháu có rảnh thì có thể tới thủ đô tìm chủ, chúng ta qua lại nhiều hơn!”
Đôi mắt Bùi Nguyên Minh hơi lóe sáng, sau đó cười nói: "Cảm ơn chú Triệu quan tâm, nhưng cháu đã nhờ người qua bên đó tìm tung tích ba mẹ cháu, chỉ là trong lúc này còn chưa có tin tức mà thôi." “Cháu nhờ người?"
Triệu Quốc Thái giống như sửng sốt một lát, sau đó cười nói: “Nguyên Minh, cháu đừng cố chống đỡ trước mặt chú nữa, chuyện của cháu chủ đều nghe nói rồi, bây giờ cháu ở rể nhà người ta, còn bị đuổi ra khỏi nhà rồi!" “Nhưng mà cháu đừng sợ, chú Triệu không chế cháu đâu, nếu cháu không sống nổi ở Dương Thành nữa, có thể tới thủ đô tìm chủ bất cứ lúc nào, biết không?" "Hơn nữa ly hôn với vợ cháu cũng không sao, cháu đừng quên, con gái chú Triệu Thanh Hạm đính hôn với cháu từ bé đấy!” “Đến lúc đó cháu tới thủ đô, coi như ở rể nhà chú Triệu, chủ Triệu sẽ chăm sóc cháu thật tốt!"