Vừa nghĩ tới đây, biểu cảm trên mặt Triệu Kiến Quân lạnh xuống, anh ta ngậm điếu thuốc mở cửa xe, tùy ý nói: "Đồ để ở cốp xe, chú ý một chút, đừng làm bẩn xe." "Còn nữa cậu ngồi sau, sau khi lên xe cởi giày ra tự mình ôm vào lòng, tránh làm bẩn xe!" "Tôi ghét nhất là đám hai lúa các người, rảnh rỗi là tới chỗ tổng giám đốc Triệu chiếm hời, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đâu!" "Ram!"
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đá một cái ra, trực tiếp đá ngã Triệu Kiến Quân xuống đất. Triệu Kiến Quân giận tím mặt: "Tên nhóc thối, mày muốn chết à!" “Bốp!"
Bùi Nguyên Minh trở tay tát vào mặt Triệu Kiến Quân, trực tiếp tát anh ta ngã ra sau, trên mặt lập tức có thêm dấu năm ngón tay.
Triệu Kiến Quân che mặt, vẻ mặt khó có thể tin, cho dù thế nào anh ta cũng không thể ngờ tới Bùi Nguyên Minh dám ra tay với mình.
Nhưng mà người như anh ta, vẫn luôn bắt nạt kẻ yếu, lúc này nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh, anh ta run rẩy theo bản năng: “Anh Bùi đúng không, mau vào đi, mau vào đị!"
Bị tát một cái, anh ta đã sớm không còn kiêu ngạo, cao cao tại thượng như vừa rồi.
Bùi Nguyên Minh ngôi ở ghế sau, không để ý tới Triệu Kiến Quân lúc này sắc mặt khó coi.
Loại nhân vật nhỏ mắt chó nhìn người thấp như anh ta, chỉ cần ra oai với anh ta một chút, nếu không anh ta sẽ cảm thấy mình là nhân vật nào đó rồi.
Trên đường đi, Bùi Nguyên Minh thử gọi cho Hạ Vân, vẫn đang ở trạng thái tắt máy. Anh gửi một tin tức đi, cho Hạ Vân biết là mình đã đến thủ đô, nếu trong vòng hai mươi tư tiếng không có bất cứ tin tức gì của cô ấy, mình sẽ di thẳng tới nhà họ Trâm.
Bùi Nguyên Minh chuẩn bị bức Hạ Vân ra trước, mới có thể biết xảy ra chuyện gì.
Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước.
Thân là trung tâm kinh tế của Đại Hạ, cũng là một trong mấy đô thị tài chính lớn trên thế giới, khắp nơi ở thủ đô đều là tòa nhà cao như rừng, có vẻ ngăn nắp thời thượng.
Có không biết bao nhiêu công ty đa quốc gia cỡ lớn đặt tổng bộ ở thủ đô.
Trong đó nổi tiếng nhất đương nhiên là ba tòa nhà đặt ở Giang Khẩu thủ đô.
Đó là ba tòa nhà cao chọc trời cao hai trăm tầng trở lên, mỗi một tòa nhà đều đứng vững tận trời.
Dựa theo tin tức nhận được, ba tòa nhà này tương tự dụng cụ mở chai, thuộc sở hữu của Sở Văn Trung.
Sở Văn Trung trở thành hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô xong, lợi dụng mạng lưới quan hệ và tài nguyên thành lập một công ty cỡ lớn, tuy còn chưa đưa ra thị trường, nhưng ở thủ đô đã xem như là xí nghiệp lớn rồi.
Công ty nhà này liên quan tới vấn đề an ninh, tài chính, bất động sản... Thực lực mạnh hơn tưởng tượng nhiều.
Mà ngoại trừ ba phó hội trưởng của phân hội mỗi người cầm một phần cổ phần trên danh nghĩa ra, người nhà họ Sở chiếm hai phần cổ phần công ty, mà Sở Văn Trung tự mình năm lấy năm phần cổ phần công ty.
Nhưng nghe nói năm phần cổ phần công ty này đều không phải do Sở Văn Trung tự mình nằm lấy, mà do đại đệ tử của ông ta là Tần Ý Hàm nằm giữ, chuyện này Sở Văn Trung đã có "một câu trả lời thỏa đáng" với người phía dưới rồi.
Đương nhiên là vì liên quan tới quyền hành Sở Văn Trung đang nằm trước mắt, lúc này ông ta chết đã dẫn dắt phản ứng dây chuyền, nghe nói vì ông ta chết, vì tranh giành tài sản ông ta để lại, hiện giờ trong Long Môn phân hội thủ đô đã sớm loạn tung tùng phèo.
Loại người như Ngụy Hải Nam đi tìm Bùi Nguyên Minh gây phiền phức, xem như là người dũng cảm trong đó, mà những người khác bây giờ chỉ biết tranh đầu, nói không chừng đã quên Sở Văn Trung chết như thế nào.
Ngay lúc Bùi Nguyên Minh suy nghĩ, xe BMW đi tới cửa một khách sạn xa hoa đỗ lại.
Trên bảng hiệu to có viết bốn chữ to khách sạn Hòa Bình.