*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Suốt đêm Lâm Khang Dụ phái người xử lý thi thể.
Rạng sáng ngày hôm sau, còn trực tiếp thuyên chuyển một đội xây cất, mang máy xúc và máy phá đất tới.
Bùi Nguyên Minh dùng xong bữa sáng thì đi tới hầm rượu với Lâm Khang Dụ và Lâm Mạn Ni.
Hầm rượu này đã ở trong trạng thái nửa hư hỏng, bên trong có rất nhiều tạp vật, cho dù là ban ngày nhìn cũng có chút âm khí dày đặc.
Bùi Nguyên Minh đối chiếu bản vẽ một lát, sau đó chỉ về phía vách tường nói: “Phá vỡ”
Lâm Khang Dụ cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng vẫn hạ lệnh ra tay.
Rất nhanh bức tường dày nửa mét được đào ra, ở bên trong lộ ra một cửa sắt đen xì, vừa nhìn là biết kết quả của công nghiệp hiện đại.
Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nhưng Lâm Khang Dụ hơi sửng sốt, rõ ràng là không thể ngờ tới vậy mà trong tầng hầm ngầm cất giấu kết cấu kiến trúc như vậy.
“Cậu Bùi, đây là..
”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nếu tôi đoán không sai, đây là năm đó thời chiến tranh Viễn Đông, Đảo Quốc bố trí phòng thí nghiệm sinh hóa ở đây”
“Lời đôn dân gian, chưa chắc là giả.”
“Chẳng qua năm đó Đảo Quốc thất bại, trong lúc vội vã rời khỏi đây, cho nên không xử lý nơi này hoàn toàn!”
“Sau đó nó rơi vào tay thương nhân Đảo Quốc kia, Đảo Quốc cũng không chú ý lắm.”
“Nhưng gần đây rơi vào tay ông Lâm, người Đảo Quốc sợ người khác phát hiện ra bí mật nơi này, cho nên mới có một loạt tập kích sát hại lúc trước.
“Nhìn từ điểm này, nơi này vô cùng quan trọng đối với Đảo Quốc”
“Thậm chí, rất có khả năng là năm đó Thổ Ngự Môn Gia chỉ đạo chuyện này."
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, theo anh nói chuyện, cửa sắt thép có lịch sử trên mười năm “râm”
một tiếng mở ra.
Một cái hang động tối đen xuất hiện.
Vẻ mặt Lâm Khang Dụ khó coi, một lát sau lớn tiếng nói: “Đèn pha!”
Rất nhanh, mấy chục đèn pha xuất hiện, cột sáng chiếu vào trong hang động tối đen.
Trong tầm nhìn của mọi người xuất hiện một tế đàn bằng gỗ cổ xưa.
Trên tế đàn còn quấn quanh rất nhiều dây thừng màu đỏ, nhưng cho dù là tế đàn hay dây tơ hồng, đều vì ấm ướt quanh năm mà mục nát.
Mà phía trên tế đàn, có thể thấy được một phù văn kỳ lạ.
Phù văn này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng chỉ nhìn một cái, khiến người ta cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
“Đây là...
Gia huy của Thổ Ngự Môn?”
Lâm Khang Dụ cũng là nhân vật lớn, có thế nói kiến thức rộng rãi, lúc này híp mắt nhìn một lát, sau đó lẩm bẩm.
- -----------------