*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mà dưới cái nhìn của Chung Thanh Tùng, loại người như Bùi Nguyên Minh, anh ta ngoắc ngón tay cũng có thể diệt được, muốn giẫm như thế nào thì giẫm như thế đó.
Bây giờ không trực tiếp ra tay đã rất nể mặt Trịnh Khánh Vân rồi.
“Anh Chung, sao anh lại tới đây?”
Đường Hàn Vũ nhìn thấy Chung Thanh Tùng thì đôi mắt sáng lên, không kìm lòng nổi dán sát lại gần, ước gì có thế dán sát thân thể mình vào trong cơ thể Chung Thanh Tùng.
Lúc này Đường Hàn Vũ làm bộ khuyên can: “Anh Bùi này là bạn tốt của cô Trịnh.”
“Tối nay lúc tôi đi mời cô Trịnh, cô ấy nói nếu anh Bùi không đến, cô ấy sẽ không tới”
“Cho nên tôi mới đặc biệt mời anh ta đi cùng”
“Anh Chung, anh trăm ngàn lần đừng tức giận, hơn nữa cũng đừng đuổi anh ta đi, nhỡ đâu cô Trịnh cũng muốn đi theo, tôi không giữ được người đâu!”
Sau khi nói xong, Đường Hàn Vũ nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đừng để ý, tính tình anh Chung luôn nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa nghĩa khí giang hồ rất nặng, thích ra mặt thay anh em!”
“Nhưng mà nếu anh là bạn của Trịnh Khánh Vân, vậy thì là bạn của chúng tôi!”
“Chuyện này tôi quyết định, cứ thể thôi, thế nào?”
Trịnh Khánh Vân liếc mắt nhìn Chung Thanh Tùng một cái, dán sát vào người Bùi Nguyên Minh, nói khẽ: “Anh rể, anh ta là một trong những nhà đầu tư bộ phim điện ảnh kia của em, hay là bỏ qua đi”
“Hơn nữa nhà họ Chung bọn họ có năng lực rất lớn ở thủ đô, sau này em muốn gia nhập giới giải trí, nói không chừng đều cần nhà họ Chung bọn họ nể tình”
“Cho nên..."
“Không sao!”
Bùi Nguyên Minh cắt ngang lời Trịnh Khánh Vân, anh ôm hai tay, nhìn Chung Thanh Tùng thản nhiên nói: “Sau này giới giải trí ở thủ đô, anh bảo vệ em, người nào dám tìm em gây phiên phức, anh giẫm chết người đó”
“Không cần phải cung kính với người như vậy”
Nghe thấy lời Bùi Nguyên Minh nói, trong đôi mắt Chung Thanh Tùng hiện lên chút rét lạnh, anh ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh nói: “Nông dân, anh nói cái gì? Có bản lĩnh nói lại lần nữa xeml”
Rất rõ ràng, anh ta đã cố gắng nhân nại, nếu Bùi Nguyên Minh lại không nể mặt anh ta, anh ta chuẩn bị ra tay.
Đường Hàn Vũ tức giận: “Bùi Nguyên Minh, sao anh có thể nói như vậy? Nhanh xin lỗi đi!”
“Anh Chung không tìm anh gây phiên phức đã là phúc ba đời nhà anh rồi, anh còn ở đây làm ra vẻ? Một tên bảo vệ ở biệt thự Hương Sơn như anh, thật sự coi mình như chủ rồi à?”
“Làm bảo vệ trong khu biệt thự xa hoa mấy ngày, thì cho rằng mình hơn người hả?”
“Tôi nói cho anh biết, anh lại không xin lỗi, tôi sẽ không nói tốt giúp anh, bị người ta đánh chết đừng trách tôi!”
- -----------------