*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi híp mắt nhìn đạo quán của Kashima Shinto Ryu xong, Bùi Nguyên Minh không nhìn thêm nữa.
Sớm muộn gì mình cũng sẽ tới đây phá quán, nhưng không phải là hôm nay mà thôi. Anh đi theo Trịnh Khánh Vân tiến vào trong võ đạo quán Long Môn.
Những nơi lọt vào trong tâm mắt đều là kiến trúc Giang Nam cổ kính, vô cùng tao nhã. Phân hội Long Môn thủ đô thuộc loại binh hùng tướng mạnh trong tất cả các phân hội của Long Môn.
Ngoài con gà đẻ trứng vàng như tập đoàn Khai Sơn ra, thì phân hội Long Môn thủ đô đã mở gần trăm võ đạo quán ở thủ đô. Mà đạo quán ở trước mặt này chính là nơi được gọi là đệ nhất quán. Những võ quán này, ngoại trừ ngày thường được sử dụng để rèn luyện võ đạo cho các đệ tử phân hội Long Môn thủ đô ra, thì còn có thể tuyển sinh từ ngoài xã hội. Tất cả những cậu ấm, các bà chủ giới thượng lưu, đều thích tới võ đạo quán này để ghi danh, một tháng tốn mấy chục triệu để lấy tiếng. Bao gồm cả đạo quán Đảo Quốc ở gần đó, Taekwondo của Băng Quốc, cũng đều có một mục đích như vậy. Cho nên phân hội Long Môn thủ đô được xưng là một trăm nghìn đệ tử, nhưng trong đó có bảy mươi phần trăm đều là đánh bóng tên tuổi. Ba mươi nghìn người còn lại mới là đệ tử trung tâm chân chính của phân hội Long Môn thủ đô, có thể tham gia vào các loại chuyện lớn nhỏ ở nơi này. Khi Trịnh Khánh Vân dẫn Bùi Nguyên Minh vào trong võ đạo quán, bên trong võ quán đã chật kín người.
Tất cả đều đã đổi đồ tập võ và đang luận bàn với nhau. Mà khi nhìn thấy hai bóng người Bùi Nguyên Minh tiến tới, thì lập tức thấy đám người Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ xuất hiện. Lúc này, trên gương mặt của bọn họ đều mang theo nụ cười làm lành, rất xán lạn. “Cậu Bùi, chào buổi sáng!”
“Chuyện hôm qua là chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi anh! “Để biểu đạt sự áy náy của mình bữa cơm trưa hôm nay chúng tôi sẽ mời, anh tuyệt đối đừng khách sáo nhé!”
“Đúng rồi, chúng tôi đã tìm thấy viên kim cương đó rồi, là tôi làm rơi trên xe, thật xin lỗi anh!”
“Cậu Bùi, anh đại nhân rộng lượng, sẽ cho chúng tôi một cơ hội xin lỗi nhận tội chứ!”
“Sau này, mọi người chính là bạn tốt của nhau, chắc hẳn nên có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu! Đám người Chung Thanh Tùng vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn cúi đầu khom lưng. Cảnh tượng này khiến Trịnh Khánh Vân trợn mắt há hốc mồm.
Tuy cô ta biết mấy người này không có ý gì tốt gì, nhưng vấn đề là lại chơi đến mức độ này luôn sao? Ngược lại, Bùi Nguyên Minh cười lạnh lùng: “Được rồi, nếu đã biết sai thì có thể sửa, sau này mọi người chính là bạn bè.”
“Ha ha ha, tốt quá rồi, đây chính là anh nói đấy nhé!”
Chung Thanh Tùng khoác vai Bùi Nguyên
- -----------------