Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1754



Bốn phương tám hướng đều là những giọng nói châm chọc khiêu khích.

Sáu người phụ nữ xinh đẹp khác đều đang lắc lư ly rượu đỏ, vẻ mặt chế giêu tạo áp lực cho Bùi Nguyên Minh.

“Thật sao? Nhà họ Uông trâu như vậy sao?”

“Như vậy tôi muốn hỏi một chút, hôm qua tôi cho Uông Vĩ Thành một cái tát ở võ đạo quán Long Môn…”

“Không biết nhà họ Uông định trừng trị tôi như thể nào?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.

Nụ cười trên mặt đám người Kim Tuyết Ngọc dừng lại trong nháy mắt.

Cho Uông Vĩ Thành một cái tát?

Câu nói này vô cùng đơn giản, nhưng lại làm cho đám người Kim Tuyết Ngọc đều vô cùng khiếp sợ.

Ngay cả Uông Linh Đan cũng có vẻ mặt chấn động nhìn Bùi Nguyên Minh.

Uông Vĩ Thành là ai?

Chủ nhà họ Uông, phó hội trưởng phân hội Long Môn thủ đô, quyên cao chức trọng, sức mạnh vô song, là một nhân vật lớn phái thực quyên!

Thế nhưng Bùi Nguyên Minh lại dám cho ông ta một cái tát, hơn nữa bây giờ còn có thể bình yên vô sự đứng ở nơi này?

Nói đùa cái gì vậy!

Không nói đến bản lĩnh của chính Uông Vĩ Thành, đơn giản chỉ là mấy chục đệ tử Long Môn đi theo ông ta quanh năm suốt tháng, cũng không phải là người mà người bình thường có thể đánh lại được.

Tên nhóc này vì khoác lác, vì thể hiện, thế mà còn nói ra được cả lời này?

Nói đùa cái gì vậy?

Kim Tuyết Ngọc lấy lại vẻ bình tĩnh, cô ta lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói: “Tên nhóc, cậu cho Uông Vĩ Thành một cái tát ư?”

“Cậu dứt khoát nói mình và người đứng đầu thủ đô là Lâm Khang Dụ từng có quan hệ thân thiết luôn đi!”

“Cậu thì tính là cái gi chứ? Cậu có năng lực gì để động vào ông Uông?”

“Cậu lại có tư cách động vào ông Uông?”

“Đừng nói tôi xem thường cậu, cho dù ông Uông đứng ở trước mặt cậu cho cậu đánh, cậu dám động vào ông ta, cả nhà cậu cũng phải chết sạch!”

Kim Tuyết Ngọc vuốt ve mèo Ba Tư trong ngực, vẻ mặt miệt thị: “Cho cậu một cơ hội cuối cùng, cút được bao xa thì hãy cút đi!”

Một đám phụ nữ ở đây đều như cười mà không cười nhìn Bùi Nguyên Minh, tên nhóc khoác lác chém gió xé trời này, bây giờ không cút đi còn có thể làm gì?

Chỉ có Uông Linh Đan có chút kinh ngạc, cô ta biết rất rõ bản lĩnh của Bùi Nguyên Minh.

Chuyện ở Bách Lạc môn rõ môn một trước mắt, một người như vậy, mặc dù thỉnh thoảng cách nói chuyện có không đứng đắn, làm chuyện gì cũng không có một chút trình độ nào.

Chẳng lẽ ba của mình thật sự bị anh ta cho một cái tát?

Điều này sao có thể?

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, chậm rãi nói: “Cô cũng có một câu không nói sai, đúng là tôi và Lâm Khang Dụ từng có quan hệ thân thiết, bây giờ tôi đang ở biệt thự số một Hương Sơn, do ông ta tặng.”

Nghe được lời này của Bùi Nguyên Minh, đám người Kim Tuyết Ngọc bật cười “xùy” một tiếng.

Lâm Khang Dụ vô cùng yêu thích với biệt thự số một Hương Sơn, rất nhiều phú thương quyền quý muốn mua, ông ta cũng không bán.

Bây giờ lại đưa cho một tên nhóc nghèo, nói đùa cái gì thế?

Bùi Nguyên Minh cũng không hề bất ngờ khi thấy bọn họ không tin, mà tiếp tục thản nhiên nói: “Về phần tôi có đánh Uông Vĩ Thành hay không, tự mấy người hỏi ông ta là được.”

“Tôi nói cho mấy người biết những điều này, không phải là vì khoe khoang tôi có bao nhiêu năng lực, tôi chỉ muốn nói cho mấy người biết!”

“Uông Vĩ Thành ở trước mặt tôi cũng chỉ như con chó, mấy ả đàn bà như các cô ở trước mặt tôi, có cái gì mà phải thể hiện?”

“Uông Linh Đan là bạn gái của tôi, cô ấy và tôi là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh!”

“Mấy người đừng hòng cướp cô ấy khỏi bên cạnh tôi, cũng đừng hòng nghĩ đến việc gả cô ấy cho tên vô dụng Chân Vũ Long kial”

“Nếu mấy người dám uy hiếp cô ấy hoặc là lợi dụng cô ấy, tôi sẽ giết chết mấy người đấy!”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, thuận tiện nắm lấy tay nhỏ của Uông Linh Đan, ánh mắt lạnh lẽo biểu thị công khai chủ quyền của mình.

Vẻ mặt Uông Linh Đan kinh ngạc, nhưng mà cô ta lại cúi đầu xuống, tận hưởng cảm giác an toàn lần đầu tiên có được này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.