Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1756



Bùi Nguyên Minh không kiêu ngạo không tự tỉ, lạnh nhạt mở miệng: “Dì à, nể mặt cô là mẹ kế, tôi lại nói với cô một câu”

“Nếu Linh Đan đã là người phụ nữ của tôi, như vậy gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, nếu như tôi cút đi, đương nhiên cô ấy cũng phải đi cùng!”

Kim Tuyết Ngọc cau mày lại, lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi, cậu ở chỗ của tôi kêu gào, thật sự cho rằng mình có bản lĩnh sao?”

“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tôi sợ cậu còn chưa đủ tư cách đó đâu!”

Ngay sau đó, Kim Tuyết Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía Uông Linh Đan, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Linh Đan, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng!”

“Việc hôn lễ của thế tử Chân và cô, nhất định cô phải đáp ứng!”

“Nếu không, cô sẽ biết hậu quả đấy!”

Uông Linh Đan cắn răng mở miệng: “Mẹ nhỏ, tôi cho cô biết, ngoại trừ Bùi Nguyên Minh, tôi sẽ không gả cho ai hết!”

“Cô đã gọi tôi một câu mẹ nhỏ, như vậy nói rõ cô đã thừa nhận sự thật tôi là bà chủ thế hệ này nhà côi”

Vẻ mặt Kim Tuyết Ngọc uy nghiêm, không cho Uông Linh Đan bất kì đường sống nào.

“Nếu đã như vậy, chuyện lớn cả đời của cô sẽ do tôi quyết định!”

“Cho nên, tôi khuyến cáo cô một lần cuối cùng, tốt nhất là bảo tên nhóc bên cạnh cô lập tức cút đi!”

“Nếu không đợi đến khi người của tôi ra tay, sắc mặt mọi người đều sẽ rất khó coi đấy!”

Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: “Bà Uông, đây là thời đại nào rôi mà còn chơi trò chuyện cưới xin phải nghe theo lệnh của ba mẹ và người làm mai nữa?”

“Cô không cảm thấy khôi hài sao?”

“Cậu!” Vẻ mặt Kim Tuyết Ngọc lạnh lẽo, quát lên chói tai: “Tên nhóc kia, tôi không để ý đến cậu là muốn cho cậu một con đường sống!”

“Mà cậu hết lần này đến lần khác lại khiêu khích tôi, cậu thật sự cảm thấy tôi không dám bóp chết cậu sao?”

“Tôi nói lại lân nữa, cậu không có tư cách quan tâm đến chuyện nhà họ Uông chúng tôi, nếu không muốn chết, không muốn vạn kiếp bất phục thì bây giờ hãy lập tức xéo đi cho tôi!”

“Nếu không tôi sẽ để cho cậu phải hối hận vì đã đến thế giới này!”

Vào lúc này trong đôi mắt của Kim Tuyết Ngọc đã không che giấu được chút sát ý nào, hiển nhiên, chỉ cần Bùi Nguyên Minh lại nói lung tung thêm một câu, cô ta sẽ không do dự ra tay.

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu, lạnh nhạt mở miệng nói: “Tôi cho cô biết, nhất định tôi phải quản chuyện này!”

Kim Tuyết Ngọc cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu muốn xen vào ư? Cậu dựa vào cái gì chứ?”

“Dựa vào cậu nghèo, hay là dựa vào cậu quê mùa?”

Ánh mắt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, chậm rãi nói: “Chỉ bằng tôi nhìn một chút là nhận ra, cô sắp biến thành người thực vật!”

“Lúc còn trẻ, hẳn là cô đã từng nếm thử tu luyện võ cổ, kết quả có một lần tu luyện bị tức ngực, từ đó đã bị phế đi!”

“Mà những năm gần đây, chỉ cần đến mùa đông, nhất định cô sẽ phải nhận nỗi khổ tê liệt nửa người!”

“Mà loại cảm giác tê liệt này sẽ lớn dần theo tuổi tác, phạm vi khuếch tán cũng sẽ càng lớn!”

“Bây giờ chắc hẳn là cô đã bị tê liệt hai phần ba thân thể rồi nhỉ?”

“Nếu như năm nay lại tái phát, chỉ sợ ngay cả chân tay của cô cũng không động đậy được.”

“Thậm chí tôi còn có thể nói cho cô, lần này cô tái phát, sẽ vĩnh viễn không có cơ hội đứng lên!”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, như đang kể chuyện nghìn lẻ một đêm.

Nhưng sắc mặt của Kim Tuyết Ngọc lại đột nhiên biến đổi.

€ô ta là con gái của nhà họ Kim ở Kim Lăng — một trong mười gia tộc lớn cao cấp, lúc còn nhỏ tuổi, đúng là đã tu luyện võ cổ của nhà họ Kim ở Kim Lăng, chỉ là có một lần tức ngực, từ đó về sau bèn từ bỏ.

Mà những năm gần đây, đúng là cô ta đã phải chịu đựng hết nỗi khổ của việc tê liệt nửa người, chỉ cần vừa đến mùa đông là sẽ vô cùng đau đớn, đã có không biết bao nhiêu bác sĩ tài giỏi trong và ngoài nước ra tay, đều không cách nào giải quyết được bệnh của cô ta.

Thậm chí có người còn không nói ra được nguyên nhân, thế nhưng Bùi Nguyên Minh lại có thể nhìn ra được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.