*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nếu như cú điện thoại vừa rồi của tôi đã quấy rầy đến chuyện của hai người, vậy tôi sẽ nói một tiếng xin lỗi với tổng giám đốc Bùi”
Giọng nói của Hạ Vân bình thản, nhưng không biết vì sao từ trong đó, Bùi Nguyên Minh lại ngửi được mùi chua.
Nhưng chuyện này không đúng, Hạ Vân chính là thư ký của mình, hai người bọn họ vô cùng trong sạch, không có gì hết.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh tràn đầy bất đắc dĩ, một lúc sau mới thở dài.
“Hạ Vân, cô đừng nghĩ lung tung, tôi thật sự có việc.
Cô gái này tên Uông Linh Đan, con gái của nhà họ Uông, buổi chiều tôi cùng cô ấy ra ngoài, đúng là có chuyện...
“Đã nói đến mức là bạn gái của anh rồi còn có thể không có việc gì ư?”
Hạ Vân cười như không cười.
“Tôi là người ít học, tổng giám đốc Bùi đừng lừa tôi”
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, nói.
“Được rồi Hạ Vân, cô đừng làm loạn.
Mục đích tôi tiếp cận cô ấy là vì chuyện Long Môn phân hội thủ đô, cô ấy là con gái của Uông Vĩ Thành, tôi muốn xem thử có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình từ chỗ của cô ấy hay không.”
“Mặc khác, nếu đã lợi dụng cô ấy, cô ấy lại là một người đáng thương như vậy, cho nên tôi tiện tay giúp cô ấy một xíu”
Sau đó Bùi Nguyên Minh kể lại chân tướng chuyện quen biết giữa mình và Uông Linh Đan cho Hạ Vân biết rõ.
Trái lại bên kia Hạ Vân khôi phục bình tĩnh, sau khi cô ấy suy tư một lúc thì đáp.
“Tổng giám đốc Bùi, anh muốn bắt Uông Vĩ Thành, đó là chuyện rất đơn giản, cần gì phải phiên phức như thế?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
“Một Uông Vĩ Thành đương nhiên không vấn đề gì, nhưng nếu tôi đã muốn ra tay thì phải giải quyết tất cả vấn đề trong một lân”
“Cho dù là Chân Vũ Long hay là có khả năng là người Đảo Quốc đứng phía sau bọn họ, có một số việc tôi vẫn nên điều tra rõ ràng.”
“Vì Chân Vũ Long ư?”
Giọng điệu của Hạ Vân cổ quái, không biết nghĩ đến cái gì.
“Đúng rồi tổng giám đốc Bùi, chiều hôm nay, người mà anh phái đến bảo vệ tôi đã đến rồi, bên chỗ anh có muốn gặp mặt bọn họ không?”
Hạ Vân dứt khoát đổi chủ đề, bắt đầu nói chuyện chính.
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Tạm thời không cần thiết, vệ sĩ này là thông qua tầng quan hệ khác để mời tới, anh ta không biết thân phận của tôi, cũng không cần thiết cho anh ta biết”
“Nói tóm lại anh ta có thể bảo đảm cho sự an toàn trong mấy ngày cô ở khách sạn là được rồi”
Hạ Vân thở dài một hơi đáp.
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chỉ sợ mấy ngày nay tôi cũng không thể vẫn luôn ngồi
- -----------------