*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cất giấu?”
Bùi Nguyên Minh cười, vẻ mặt lãnh đạm.
“Theo như ý của ông, thứ này đại biểu cho quyền thế vô song, nhưng trong mắt của tôi lại chẳng là gì cả”
“Nếu như ông muốn thì tôi cũng có thể bán cho ông”
“Chẳng qua bây giờ tăng giá, bảy mươi nghìn tỷ”
Bùi Nguyên Minh vươn hai ngón tay ra.
“Vẫn là điều kiện kia, cho mẹ Linh Đan một câu trả lời thỏa đáng, tôi sẽ dâng nó lên bằng cả hai tay.”
Trong nháy mắt hơi thở của Uông Vĩ Thành trở nên dôn dập, mấy lần muốn ra tay cướp, nhưng bản thân của ông ta rất rõ ràng, lấy thân thủ của Bùi Nguyên Minh mà nói, ông ta chưa chắc có thể cướp đến tay.
Mà một khi hoàn toàn trở mặt, thứ này lộ ra, cho dù ông ta có là Uông Vĩ Thành, chỉ sợ cũng không giữ được.
Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Uông Vĩ Thành.
Một lát sau, ông ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cầm ly rượu vang đỏ lên nhấm một ngụm, sau đó ánh mắt ông ta ôn hòa nhìn Bùi Nguyên Minh, nói.
“Trước kia người ta luôn nói, yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, khi đó tôi không tin."
“Nhưng hôm nay tôi tin.”
“Bùi Nguyên Minh à, tuy tôi không biết cậu từ đâu mà có được tấm lệnh bài này, tôi cũng không muốn biết”
“Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, ở cái đất thủ đô này, tấm lệnh bài đó đại diện cho quyên thế vô song, đại biểu cho một trăm nghìn con em Long Môn thủ đô đều sẵn lòng chịu chết vì cậu”
“Thế nhưng vì Linh Đan, cậu lại có thể sẵn lòng giao vật quan trọng như thể ra, tôi rất cảm động.
Như thế con gái tôi đi theo cậu, tôi cũng không cân lo lắng cho sự an toàn của con bé nữa.”
Vẻ mặt Uông Vĩ Thành kỳ quái, chậm rãi nói.
“Nế mặt điểm này, chuyện cậu đánh tôi một cái tát kia, tôi có thể xóa bỏ.”
“Việc cậu gây sự ở nhà tôi, tôi cũng sẽ không truy cứu nữa”
“Chuyện cậu cất giấu lệnh bài của Long Môn, tôi cũng quyết định không truy cứu.”
Đám người Lữ Nhược Yên nghe thấy thế đều cảm thấy hơi sững sờ, hiển nhiên là bọn họ không ngờ đến Uông Vĩ Thành sẽ nói như vậy.
Dù sao từ trước đến nay ông ta luôn là một nhân vật cao cao tại thượng, từ trước đến nay không cho phép bất kỳ ai khiêu chiến quyền uy của bản thân.
“Phó hội trưởng Uông à, ông có truy cứu hay không, chuyện đó tôi không quan tâm.”
“Miếng lệnh bài này đại biểu cho cái gì, trong mắt của tôi việc đó cũng không quan trọng”
Bùi Nguyên Minh đứng lên, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Uông Vĩ Thành.
“Hiện tại tôi chỉ hỏi ông một câu thôi, tấm lệnh bài này, ông chuẩn bị bỏ ra bảy mươi nghìn tỷ đến mua? Hay là chuẩn bị cho Linh Đan một câu trả lời thỏa đáng?”
- -----------------