*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ mặt Uông Linh Đan kỳ lạ, cô ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh phân tích rất đúng, nhưng cho dù Kim Tuyết Ngọc tát mấy cái, còn thiếu chút nữa khiến xe bị lật sao? Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiêu nữa, ở đây có bảy mươi nghìn tỷ, hai chúng ta chia đôi ra mỗi người một nửa”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, thực tế anh cũng không làm gì.
Chẳng qua cái lệnh bài của phân hội trưởng kia do ngọc băng vạn năm khắc thành, trời sinh đã ẩn chứa rét lạnh thấu xương.
Nếu là người võ cổ đeo lâu dài, chẳng những không có chỗ xấu, còn có thể ngưng thân tụ khí, có vô số chỗ tốt đối với mình.
Mà người bình thường tiếp xúc, thì có xác suất bị cảm mạo nhất định.
Còn Kim Tuyết Ngọc loại người có chứng sợ lạnh tiếp xúc với thứ này, như vậy chắc chắn sẽ phát bệnh trước tiên.
Sở dĩ Bùi Nguyên Minh nói Uông Vĩ Thành lấy đi lệnh bài của phân hội trưởng cũng vô dụng, đây là một nguyên nhân trong đó.
Một nguyên nhân khác là anh đã bảo Tân Ý Hàm và Sở Tuấn Hiên truyền ra tin tức rồi.
Lúc này lệnh bài của phân hội trưởng đã không còn là trân bảo, mà như củ khoai lang phỏng tay.
Nghĩ tới tình hình của Uông Vĩ Thành lúc này, Bùi Nguyên Minh không nhịn được thở dài một tiếng.
Đây chính là tự tạo nghiệt không thể sống, ông ta như vậy còn muốn ngôi lên vị trí phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, chỉ có thể nói là nghĩ nhiều quá rồi.
Uông Linh Đan không biết trong chuyện này còn có nhiều vấn đề như vậy, lúc này cô ta vừa lái xe vừa nói: “Bùi Nguyên Minh, bảy mươi nghìn tỷ kia là anh lấy được, chia cho tôi làm gì?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ba mươi lầm nghìn tỷ, không tính là nhiêu, nhưng cũng là con số không nhỏ”
“Có ba mươi lăm nghìn tỷ này, với bản lĩnh của cô Uông đây, tuyệt đối có thể tự lập môn hộ ở thủ đô”
“Đến lúc đó, cô không cần phải nhìn sắc mặt của ba cô và Kim Tuyết Ngọc nữa”
“Hơn nữa cô cũng có thể tự mình chỉ trả tiên thuốc của mẹ cô”
“Cho nên tôi thật lòng hi vọng cô nhận lây khoản tiên này”
Còn có một việc Bùi Nguyên Minh không nói, nếu có cơ hội, anh không ngại giới thiệu Chung Nam Sơn cho Uông Linh Đan làm quen, như vậy, có lẽ sẽ có cơ hội chữa khỏi cho mẹ của Uông Linh Đan.
“Bùi Nguyên Minh, tôi biết anh đối xử tốt với tôi.”
“Thực ra lúc này tôi muốn tự lập môn hộ cũng không khó, tuy tôi không có ba mươi lăm nghìn tỷ, nhưng mẹ tôi cũng để lại không ít thứ cho tôi”
Uông Linh Đan thở dài một hơi.
“Nhưng mà tôi không thể rời đi như vậy được!”
- -----------------