*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sắc mặt Chân Vũ Long thay đổi, sau đó bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ thế tử Minh còn muốn giết tôi?”
“Trước khi trả lời anh, tôi kể cho anh nghe mấy chuyện xưa trước, không biết thế tử Chân có hứng thú không?”
Bùi Nguyên Minh híp mắt mở miệng nói.
Chân Vũ Long “xùy”
một tiếng bật cười: “Tôi không có hứng thú, cậu sẽ không nói sao?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Chỉ là cho anh chết rõ ràng mà thôi, còn anh nguyện ý nghe hay không, đây là chuyện của anh”
“Chuyện xưa đầu tiên”
“Từ lúc biết vợ tôi là người của nhà họ Chân ở thủ đô, tôi vẫn luôn nghĩ cách hỏi thăm, vì sao cả nhà bọn họ họ Trịnh, mà không phải họ Chân”
“Sau đó nhà họ Chân anh có người xuất hiện ở Dương Thành, bao gồm chuyện anh ra tay đối với tập đoàn Thiện Nhân xong, đều khiến tôi hiểu rõ, chi của vợ tôi, đều không vô dụng như trong tưởng tượng của tôi ”
“Mãi đến sau này nhà họ Chân ở thủ đô bắt đầu sử dụng chỉ nhà họ Trịnh ở Đà Nẵng, dung hợp tất cả tài nguyên, tôi mới đại khái thấy được một góc của núi băng”
“Đó chính là năm đấy nhà họ Trịnh không phải bị đuổi khỏi thủ đô, người nhà họ Trịnh khai chỉ tán diệp tới Đà Nẵng, đơn giản là tới vì tài nguyên ở Đà Nẵng”
“Sau này ở Dương Thành thậm chí là ở Đà Nẵng đều được tôi kinh doanh, nhà họ Chân ở thủ đô các người không còn lựa chọn, chỉ có thể tập hợp người nhà họ Trịnh lại, muốn thu hồi năng lực năm đó tràn ra”
“Mà chủ nhân nhà họ Trịnh các anh nhận định là ông cụ Trịnh, đáng tiếc vận may của ông ta không tốt, đã chết..
”
“Chân Vũ Long anh giải quyết nhanh chóng, quyết định tạm thời bắt đầu dùng Trịnh Tuyết Dương, lợi dụng cô ấy chỉnh hợp lại tất cả tài nguyên của nhà họ Trịnh ở Đà Nẵng, trở về thủ đô”
“Còn sau khi trở về thủ đô, chỉ sợ cuối cùng Trịnh Tuyết Dương không đảm đương nổi vị trí người đứng đầu một nhà rồi?”
Đôi mắt Chân Vũ Long hơi lóe sáng, sau đó thản nhiên nói: “Chỉ nhà họ Trịnh ở Đà Nẵng, là chỉ thứ của chỉ nhà tôi, nếu thế tử Minh vì vợ cậu mà ra mặt, vậy thì nể mặt cậu, tôi có thể cho cô ta lên nắm quyền chỉ này.”
“Dưới một người, trên chục ngàn người!”
Bùi Nguyên Minh cười, thản nhiên nói: “Thế tử Chân, anh không chuẩn bị nghe chuyện xưa thứ hai, rồi hạ quyết định à?”
Vẻ mặt Chân Vũ Long không đổi, mỉm cười nói: “Mời.”
Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Chuyện xưa thứ hai có chút thú vị, mọi chuyện phải bắt đầu từ Sở Văn Trung”
“Vận may của tên Sở Văn Trung này không tốt, lúc ở Dương Thành trêu chọc tới tôi, tôi tiện tay phế đi ông ta”
“Nhưng mà ngay cùng ngày, ông ta đã chết”
“Tôi biết rất rõ mình không sai người giết ông ta, một phân hội trưởng của Long Môn thủ đô như ông ta, rốt cuộc là ai muôn giết chết ông ta?”