Chàng Rể Quyền Thế
Bùi Nguyên Minh đang xem điện thoại di
động theo bản năng ngẩng đầu lên, lúc thấy Triệu
Thanh Hạm có chút không nói nên lời.
Người phụ nữ này có tí xíu khiến người ta
chán ghét.
Nếu không phải nể mặt Triệu Quốc Thái, giờ
phút này Bùi Nguyên Minh đã cho cô ta một cái
tát.
Có điều, nghĩ đến Triệu Quốc Thái đối xử với
anh tốt, nên Bùi Nguyên Minh thờ dài một cái
trong lòng, trầm giọng nói: "Triệu Thanh Hạm, có
chuyện gì không?”
"Hình như tôi không có trêu chọc gì đến cô?"
Giờ khắc này Triệu Thanh Hạm đã giận đến
mức run rẩy cả người, chỉ Bùi Nguyên Minh nói:
"Họ Bùi kia, anh mượn danh của cậu Biên để vào
đây, tôi vốn cũng không muốn truy cứu trách
nhiệm của anh! Nhưng sao anh cứ không biết xấu
hổ, không cần mặt mũi thế này kia chứ?"
"Anh thật sự cho rằng mình là đại nhân vật
trong giới thượng lưu hay gì?”
"Ngồi ở đấy lừa ăn gạt uống, anh là quỷ chết
đói đầu thai sao?"
"Tôi nói cho anh biết, tôi không thể nhẫn nhịn
hơn nữa!"
"Anh lập tức cút ra ngoài, đừng có làm mất
mặt cậu Biên!"
Thời khắc này Triệu Thanh Hạm thật sự là
mặt đầy vẻ giận dữ, biểu tình hăm hè, hận sắt
không thể biến thành thép!
Mấy người nổi tiếng trên mạng cũng tức giận
nói Bùi Nguyên Minh: "Cút ra ngoài!"
Bùi Nguyên Minh tự mình bưng lên một ly
nước nóng uống một ngụm, sau đó lại dùng khăn
giấy lau lau tay, rồi mới nhàn nhạt nói: "Muốn tôi đi
ra ngoài, các người sợ là còn không có tư cách
này đâu."
Nghe anh nói như vậy, đám người Triệu
Thanh Hạm đều hơi sững sờ, lời này cũng không
Sai.
Bùi Nguyên Minh cùng bọn họ không quen
không biết, lại không đi làm cho bọn họ, cũng
không nợ tiền bọn họ, quả thật không có tư cách
đuổi anh đi!
Ngực của Triệu Thanh Hạm phập phồng dữ
dội, bấy giờ lạnh giọng nói: "Bùi Nguyên Minh, anh
mà không cút đi, có tin tôi gọi cho Uông Khải
Trạch một cuộc điện thoại là anh sẽ thất nghiệp
ngay hay không hà?"
Bùi Nguyên Minh khế cười một tiếng, nhàn
nhạt nói: "Anh ta cũng không có bản lĩnh đó đâu”
"Anh...
Triệu Thanh Hạm giận đến run rẩy cả người,
cô ta không nghĩ tới chuyện mình giúp anh tìm
việc, mà Bùi Nguyên Minh cái con người này còn
không biết sống chết.
Chẳng những không cút đi, còn phách lối đến
cái mức này.
Mặt mũi như vậy thật sự khiến người ta chán
ghét vô cùng.
Biên Bất Phụ giờ phút này rốt cuộc thong thả
đi tới, anh ta chắp hai tay sau lưng, mang biểu
tình cao cao tại thượng nhìn Bùi Nguyên Minh,
lạnh lùng nói: "Họ Bùi kia."
"Cô Triệu không có tư cách đuổi anh cút đi."
"Còn tôi thì sao?"
Thấy Biên Bất Phụ ra mặt, đám người Triệu
Thanh Hạm đều vui vẻ đầy mặt, nói: "Không sai,
cậu Biên có thể đuổi anh cút!"
"Bởi vì anh mượn tiếng của cậu Biên vào đây!"
"Anh cho là chúng tôi sẽ tin, nhà họ Trầm sẽ
mời tôm tép như anh đến à?"
"Lập tức cút ra ngoài, nếu không, chúng tôi
đến chỗ bảo vệ tố cáo anh!"
"Anh chính là một người lừa đảo, trà trộn vào
đây lừa ăn lừa uống. Một lát nữa coi chừng bị
người ta đánh què chân bò ra ngoài như chó thì
đừng trách chúng tôi không cho anh thể diện!"
Hỗn loạn ở đây, thu hút không ít sự chú ý.
Rất nhiều người cũng nhìn lại theo bản năng,
muốn xem thử là chuyện gì đang xảy ra.
Bùi Nguyên Minh chẳng nói đúng sai, cứ thế
cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Dùng danh tiếng
của anh mà vào?"
"Biên Bất Phụ anh là cái thứ gì?"
Biên Bất Phụ hơi sững sờ, dường như cả đời
này đây là lần đầu tiên anh ta bị người khác giễu
cợt như vậy. Bấy giờ, anh ta phẫn nộ phá ra cười:
“Tôi là cái thứ gì?"
"Thằng nhà quê như anh, lại hỏi tôi là cái thứ
gì?”
"Bùi Nguyên Minh, não anh bị úng nước hay là
không có nhận thức?"
"Hay là nói, mấy ngày nay tôi không ngừng
che chở cho anh đã khiến anh có ảo giác, coi.
mình là người trong giới thượng lưu, tự cho là có
mấy phần năng lực?"
Lúc này, Biên Bất Phụ thần sắc thâm độc nhìn
chằm chằm Bùi Nguyên Minh. Cái thằng này
không biết phải trái là gì rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.