Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2106



Sắc mặt của Biên Bất Phụ lúc trăng lúc xanh, anh ta biết thân phận của Biên Quan Nguyệt, dù thế nào anh ta cũng không có khả năng thả Bùi Nguyên Minh ra được.

Chuyện ngày đó do anh ta may mắn, chó ngáp táp phải ruồi mà thôi.

Nhưng bây giờ mấy người này lại nói anh ta tìm người đã thả Bùi Nguyên Minh, sao mà anh ta làm được chứ? Thân phận của người này ít nhất cũng phải là thanh tra trưởng của sở cảnh sát thủ đô, nhưng vấn đề là anh ta căn bản không biết một thanh tra trưởng nào trong sở cảnh sát cả. Được copy tại [ trumt ruyen.c om ]

Hiện tại Triệu Thanh Hạm cũng kích động nhìn cảnh tượng này, tất nhiên cô ta biết Lâm Mạn Ni, nhưng chưa bao giờ có thể tưởng tượng được chuyện Lâm Mạn Ni lại nói giúp Bùi Nguyên Minh như thế.

Giờ phút này đây đám người Triệu Thanh Hạm cũng vô cùng hoảng hốt, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn sợ hãi nhìn Bùi Nguyên Minh.

Cho dù như thế nào thì bọn họ cũng không nghĩ đến, Bùi Nguyên Minh mà bọn họ khinh thường là người xứ khác kia, lại có thân phận và địa vị tôn quý ngoài sức tưởng tượng như thế.

Không đợi Triệu Thanh Hạm nói thêm gì nữa, Lâm Mạn Ni đã khoác lấy tay Bùi Nguyên Minh, nói khế: “Cậu Bùi, hôm nay là buổi tiệc lớn đấy”

“Cậu đừng vì đám nhân vật nhỏ này mà lãng phí thời gian.”

“Chúng ta cùng đi về phía trước thôi: Bùi Nguyên Minh liếc qua Triệu Thanh Hạm một cái, sau đó gật gật đầu.

Mặc dù anh có tâm tư muốn giãm mấy bước lên Biên Bất Phụ, nhưng dù sao nhà của Triệu Thanh Hạm với nhà anh cũng là thế giao.

Không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật.

Trong trường hợp này, anh cũng không muốn Triệu Thanh Hạm hoàn toàn không xuống đài được.

Làm như vậy, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của Triệu Quốc Thái.

Vì thế Bùi Nguyên Minh cũng lười để ý tới nhân vật nhỏ như Biên Bất Phụ, anh nhanh chóng cùng Lâm Mạn Ni đi về phía đại sảnh lúc nấy.

Biên Bất Phụ nhìn cảnh tượng này, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng toát ra.

Anh ta đã vô cùng quen thuộc với những người trong giới thượng lưu thủ đô, thậm chí là cả khu vực Giang Nam.

Lâm Mạn Ni là ai? Đây chính là con gái nuôi của người đứng đầu thủ đô, Lâm Khang Dụ.

Cũng là đệ nhất danh viện chân chính của thủ đô.

Người phụ nữ này, ngay cả sáu thế tử của thủ đô còn phải nhường nhịn ba phần, hơn nữa còn cho cô ta vài phần mặt mũi.

Thế nhưng lúc này cô ta lại vô cùng cung kính với Bùi Nguyên Minh, dáng vẻ mặc người ta hái.

Cảnh tượng như vậy sao có thể không khiến Biên Bất Phụ sợ hãi được chứ? Sở dĩ anh ta dám hung ác giẫm lên người Bùi Nguyên Minh như vậy, vì anh ta luôn cho rằng Bùi Nguyên Minh là người không có bối cảnh, cũng không có năng lực gì.

Thế nhưng tất cả những biểu hiện của Bùi Nguyên hôm nay lập tức khiến Biên Bất Phụ vô cùng kiêng dè.

Mà đám hotgirl mạng vốn dĩ muốn nhìn trò cười của Bùi Nguyên Minh kia, từng ly Champagne trong tay bọn họ đều vung vãi xuống đầy mặt đất.

Những ly Champagne trong tay đám minh tinh đang muốn nhìn cảnh Bùi Nguyên Minh bị chê cười kia lúc này đồng loạt rơi xuống mặt đất.

Bọn họ đều nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, muốn biết người đàn ông nhìn như bình thường này, sao lại có thể được Lâm Mạn Ni ưu ái như vậy.

Triệu Thanh Hạm không thể chấp nhận được việc Bùi Nguyên Minh lại có hào quang hào nhoáng như vậy, lúc này nhìn dáng vẻ như ánh trăng sáng kia của anh, cô ta vô ý thức nói: “Họ Bùi kial”

“Không thể tin được anh lại là một người đàn ông như vậy đấy!”

“Vì mặt mũi, vì cái gọi là năng lực và quan hệ kia, vậy mà anh lại đi bám váy đàn bài!”

“Tôi đúng là rất xem thường anh đấy!”

Nghe cô ta nói như thế, cả người Biên Bất Phụ chấn động, một lát sau anh ta cũng cười lạnh một tiếng: “Ha ha, thì ra là thế, Thanh Hạm cô nói đúng lắm!”

“Một người đàn ông chỉ vì muốn có địa vị, thế mà lại chạy tới đây làm trai bao?”

“Đàn ông như vậy thì có ích chỗ nào chứ?”

“Lúc trước bám váy Hạ Vân, bây giờ lại đến Lâm Mạn Nil”

“Đây gọi là vua bám váy đấy”

“Vì Lâm Mạn Ni, người của Đảo Quốc mới kiêng dè Bùi Nguyên Minh thôi!”

“Vì Lâm Mạn Ni, Thanh Hư đạo trưởng mới cho cậu ta mặt mũi như thế!”

“Cũng chính vì Lâm Mạn Ni, Bùi Nguyên Minh mới không tổn hao chút lông tóc nào mà thoải mái đi ra khỏi sở cảnh sát!”

“Một người đàn ông có được vinh quang như vậy là vì dựa vào việc làm trai bao cho người khác! Tôi khinh!”

Biên Bất Phụ nhổ mạnh một bãi nước miếng xuống mặt đất để nhục nhã Bùi Nguyên Minh, giống như chỉ có việc nói xấu sau lưng anh thế này, thì anh ta mới lấy lại được vài phần mặt mũi.

Triệu Thanh Hạm đã mất đi hứng thú với Biên Bất Phụ, nhưng cô ta vẫn đồng quan điểm với Biên Bất Phụ.

Đồ đàn ông bám váy đàn bà! Không biết xấu hổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.