Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2113



Quả nhiên mình không nhìn nhầm, Bùi Nguyên Minh này đúng là đồ bám váy đàn bà.

Lúc nãy vừa dựa vào Lâm Mạn Ni để đè ép anh ta xuống, bây giờ lại chọc phải chuyện phiền toái lớn như vậy, còn không phải dựa vào Tân Ý Hàm đến giải quyết à? Nếu không với cải dáng vẻ tay chân yếu ớt kia, chỉ sợ vừa bị người ta tất một cái đã chết tươi.

Sự kinh ngạc trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Thanh Hạm lại lập tức biến thành ngập tràn khinh thường, cô ta không ngờ Bùi Nguyễn Minh lại có loại bản lĩnh này.

Không chỉ bám váy một người mà còn cùng lúc bám váy mấy người.

Lúc nãy nói anh là vua bám vảy cũng không phải quá đáng.

Còn mấy người Lâm Mạn Ni, Thanh Hư đạo trưởng, Sở Tuấn Hiện lại vô cùng bình tĩnh nhìn cảnh tượng này.

Bọn họ rất rõ năng lực của Tần Ý Hàm, tình cảnh hiện tại chẳng qua cũng chỉ là dùng dao mổ trâu chọc tiết gà mà thôi.

Chỉ có Hạ Vân lạnh như băng nhìn Vân Cảnh Nam, nói khẽ: “Anh Vân, các người quá đáng rồi đấy.

Giọng nói vừa dứt, có ta dùng tay ra hiệu một cái, lập tức có mười mấy xạ thủ của nhà họ Trầm cầm súng bắn tỉa từ trên lầu hai và lầu ba của đại sảnh xuất hiện, nhằm súng bắn tỉa về phía Vân Cảnh Nam.

Bị uy lực mạnh mẽ của súng bắn tỉa chĩa vào như thế, nhưng giờ phút này vẻ mặt của Vân Cảnh Nam lại không thay đổi quá nhiều, anh ta chỉ lạnh lùng nói: "Cô Hạ, mấy trò hề như vậy thì không cần thể hiện trước mặt Hồng Lâu của tôi đâu?”

  Mọi người ngay lập tức nghe thấy tiếng vỗ tay của Vân Cảnh Nam vang lên.

Chỉ thấy lúc này trên tầng hai và tăng ba xuất hiện mấy chục bóng người mặc trang phục dạ hành màu đen, bọn họ nhanh chóng nhào về phía mấy tay súng bắn tỉa kia của nhà họ Trâm.

Cùng lúc đó, sau lưng Vân Cảnh Nam còn có mấy người cất bước chạy ra, hai tay vung lên.

Sắc mặt Tận Ý Hàm lo lang bước lên chắn trước mặt Bùi Nguyễn Minh và Hạ Vân, đồng thời tay phải hơi run lên, nhanh chóng lấy một con dao nhỏ trên bàn bên cạnh mình, cầm vào trong tay, sau đó chém về phía trước.

"Leng keng."

Một cái phi đao màu xanh da trời sáng bóng rơi xuống mặt đất, tản ra mùi khiến người ta buồn nôn.

Hiển nhiên, bên trên những phi đạo này đều được bởi một lớp kịch độc Cùng lúc đó, những xạ thủ nhà họ Trầm đứng trên tầng hai và ba đều bị những sát thủ mặc trang phục dạ hành kia tàn sát trong vô hình.

Có người trực tiếp bị giết chết ngay tại chỗ, có người rơi xuống dưới tầng một, chết vô cùng thể thảm.

“Gì thế?”

Cảnh tượng này làm cho toàn bộ khách mời trong hội trường hét lên, không ít người thấp thỏm lo lắng xúm lại một chỗ Chẳng ai có thể ngờ được chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, vậy mà trên mặt đất đã có hơn mười thi thể.

Nhìn những sát thủ Hồng Lâu tới vô ảnh đi vô tung như thế, những khách mời ở đây đều toát đây mồ hôi lạnh.

“Thân thủ tốt lắm, thân thủ tốt lắm!”

  Vân Cảnh Nam tán thưởng nhìn Tần Ý Hàm tranh được hết tất cả các phi đao, sau đó thản nhiên nói: “Xứng đáng là thiên kiêu số một của phân hội Long Môn thủ đô, nếu như phó hội trưởng Tân đã lắm chuyện muốn tham dự vào chuyện của chúng tôi, thân thủ này đúng là kinh người đấy.

"Người của Hồng Lâu chúng tôi hai đánh một cũng không quá đáng nhỉ" Giọng nói vừa vang lên, anh ta đã nhàn nhạt mở miệng: “Hắc Bạch Võ Thường, giết cô ta" Nghe theo lệnh của Vân Cảnh Nam, hai bóng dáng một đen một trắng đột ngột xuất hiện trong hội trường.

Trên người bọn họ đều mặc trường bào, hơn nữa còn đội mũ.

Nhìn kỹ sẽ thấy sắc mặt của bọn họ vô cùng tái nhợt, thật sự giống như Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết.

Giờ phút này, hai người kia phát ra tiếng cười âm trầm, đồng thời đánh mạnh về phía Tân Ý Hàm.

Những người phụ nữ có mặt ở đây liên tục phát ra tiếng kêu sợ hãi, cả đảm lúc này cứ giống như gặp quỷ.

Trong tiếng la hét kia, Hắc Bạch Vô Thường đã đi tới trước người Tần Ý Hàm, bàn tay tái nhợt đồng thời hướng về những chỗ hiểm trên người Tân Ý Hàm.

Bùi Nguyễn Minh hờ hững mở miệng: “Bên phải, phía dưới, lui về phía sau ba bước, Thái Cực Niệm Thủ.

Tần Ý Hàm hơi sững sở, nhưng chỉ một lát sau trên mặt cô ta lại hiện lên vẻ sợ hãi xen lẫn chút vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.