Đám người Triệu Thanh Hạm nghe thấy câu này, lập tức "xùy" một tiếng bật cười, Đã là lúc nào rồi, ông cụ này còn tìm người ở rể! Bùi Nguyễn Minh không biết phải nói gì, tôi có vợ mà, ông còn bảo tôi làm người ở rể nhà họ Trầm ông, nếu chuyện này truyền ra tôi ăn nói thế nào đây? Bùi Nguyễn Minh lập tức lắc đầu nói: “Ông Trầm, chuyện giữa tôi và Hạ Vân nói sau đi."
“Vẫn nên giải quyết chuyện tối nay trước thì hơn.
Trầm Thiên Ân cười tít mắt nói: “Chuyện của Hạ Vân mới là chuyện lớn, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ" “Thôi, hai người trẻ tuổi da mặt mỏng, vậy thì đợi chuyện tối nay xử lý xong, lại nói tiếp.
Sau khi nói xong, Trầm Thiên Ân nhìn Vân Cảnh Nam cách đó không xa, thản nhiên nói.
"Tên nhóc nhà họ Vân, cậu biết tối nay là tiệc mừng thọ của tôi, còn mang theo một cái quan tài tới chỗ tôi giương oai, là vả mặt tôi hay không?”
“Cậu nghĩ tới kết cục của mình chưa?" Vân Cảnh Nam nhìn Trầm Thiên Ân lên sân khấu, lúc này anh ta hơi sửng sốt, một lát sau cười ha ha nói: "Thủ vị, đúng là thủ vệ “Tôi cứ nghĩ là ai, hóa ra là ông Trầm Thiên Ân tự mình ra sân!”
"Nhưng mà Trầm Thiên Ân, hắn là ông biết, tối nay sẽ là ngày chết của ông đúng không?”
"Sao thế? Ông chuẩn bị tự mình đi tới năm vào trong quan tài à?" "Nhưng mà cũng được, nếu tự ông nằm vào trong, để tôi chôn sống ông, tôi đảm bảo tuyệt đối không động vào bất cứ người nào ở đây, thế nào?”
"Hay là như thế này nhé."
Trâm Thiên Ân thản nhiên nói:" Tôi có tiền như vậy, đương nhiên không muốn chết, cho nên điều kiện của cậu, thứ cho tôi không thể đồng ý “Ông nói không đồng ý thì không đồng ý sao?”
Văn Cảnh Nam cười dữ dân.
“Tôi nói cho ông biết, tối nay, sống chết sẽ do tôi định đoạt "Tôi muốn ông chết, ông phải chết Sau khi nói xong, Vận Cảnh Nam tiện tay lấy một khẩu súng ra, bóp cò về phía Trầm Thiên Ân.
"Pång..."
Một viên đạn chì bắn vào bên chân của Trâm Thiên Ân, mùi khỏi thuốc súng lập tức lan ra.
Nhưng Trầm Thiên Ân không kinh hãi như trong tưởng tượng của Vân Cảnh Nam, mà vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
"Ồ, không hổ là nhân vật lớn của một trong mười gia tộc đứng đầu!”
Vận Cảnh Nam nhìn thấy cảnh này, vốn hơi sửng sốt, sau đó cười dữ dẫn nói: "Không tệ, ông đây là sợ tới mức quên cả trốn đúng không?”
"Pang pang pang...
Sau khi nói xong, anh ta lại bần ba phát, toàn bộ đều bắn tới bên cạnh Trầm Thiên Ân.
Hộ vệ của nhà họ Trầm nhìn thấy thế cả đám lửa giận ngút trời, muốn tiến lên nhưng bị một đám tay súng chĩa vào.
Chuyện này khiến sắc mặt đảm hộ vệ của nhà họ Trầm đều thay đổi.
Lúc này những tay súng của nhà họ Trầm bị Vân Cảnh Nam khống chế trong tay đều có cùng một bối cảnh...
Chuyện này không khỏi khiến người nhà họ Trầm có một suy đoán vô cùng lớn mật.
Nhưng mà suy đoản này quá vớ vẩn, cho nên trước khi lộ ra đáp án, người nào cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Mà ở giữa phòng, đối mặt với ba phát súng bắn ra, vẻ mặt Trầm Thiên Ân vẫn lạnh nhạt dựa vào xe lần, để mặc viên đạn bắn tới bên cạnh mình.
"Không hổ là nhân vật lớn, có chút năng lực, Thái Sơn có sập xuống ở trước mặt nhưng vẻ mặt vẫn không đổi!”
Vẻ mặt Vân Cảnh Nam kinh ngạc, sau đó anh ta bĩu môi nói: "Nhưng mà ông như vậy, rất không thú vị “Không bảng tôi giết chết tên ở rể nhà ông trước, sau đó lại giết ông, thế nào?”
Vẻ mặt Vân Cảnh Nam tràn ngập hứng thú nói.
"Dù sao có người từng nói với tôi, giết người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.
“Chỉ đơn thuần giết người, đâu có thú vị? Sau khi nói xong, tâm mặt của Văn Cảnh Nam nhìn về phía Bùi Nguyễn Minh, nghĩ một lát nói.