Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2119



“Không phải lão già chưa chết này rất xem trọng cậu sao?”

“Chỉ cần bây giờ cậu ra tay, vặn gãy cổ của ông ta, lại ném ông ta vào trong quan tài, tôi sẽ không giết cậu, thế nào?" “Nếu không, tôi sẽ bảo người dùng súng bắn chết cậu!" "Cậu đừng nghĩ cậu có thể né tránh, cậu né tránh, tôi giết những người khác trước!”

Sau khi nói xong, Vân Cảnh Nam ra hiệu bằng tay, lập tức có mấy chục khẩu súng nhằm ngay về phía Bùi Nguyên Minh.

Mà những khẩu súng này đều đã mở chốt an toàn hết.

Cảnh tượng này khiến không ít người đột nhiên thay đổi sắc mặt, bọn họ đều biết rõ Vân Cảnh Nam tàn nhẫn và làm việc không kiêng nể gì.

Nếu Bùi Nguyên Minh tránh đi, rất có khả năng người chết sẽ là bọn họ.

Lúc này, ngay cả đám người Lâm Khang Dụ cũng khẽ nhíu mày.

Không ai biết Trầm Thiên Ân ra mặt có thể áp chế Vân Cảnh Nam hay không.

Nhưng mà một khi đám người này nổ súng, người nào cũng không biết kết quả sẽ như thế nào.

Nói không chừng các tân khách có mặt đều chết hết, đây là một loại hậu quả khó mà chấp nhận nổi Ngay lúc đám người Lâm Khang Dụ chuẩn bị có động tác, Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt tiến lên trước, nói: “Vân Cảnh Nam, dù gì anh cũng là thiếu chủ của một thể lực, sao lại phế vật tới mức độ này.

"Anh ngay cả dũng khí đơn độc đấu với thuộc hạ của tôi cũng không có, còn mở miệng ngậm miệng nói giết người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần?”

“Anh có tư cách nói những lời này sao?"  Văn Cảnh Nam nghe thấy thế, vốn là sửng sốt, sau đó vẻ mặt châm chọc: "Thuộc hạ sao? Cậu là muốn nói cho tôi biết, đường đường là phó hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô, vậy mà là thuộc hạ của cậu sao?" "Họ Bùi kia, có bản lĩnh thì cậu nói với tôi, cậu là phân hội trưởng mới lên nắm quyền của Long Môn thủ đô, nói không chừng tôi sẽ kinh cậu ba phần “Nhưng mà nhìn bộ dạng ăn cơm nhão của cậu, cậu cảm thấy cậu nói mình là phân hội trưởng, sẽ có người tin cậu sao?”

"Mặc vào long bào, cậu cũng không giống thái tử Sau khi nói xong, Vân Cảnh Nam nhổ nước bọt lên mặt đất, vẻ mặt trêu tức và khinh thường.

"Vậy sao?" Bùi Nguyễn Minh để hai tay ở sau lưng.

“Tôi đã nói thật với anh, anh tin hay không tùy anh “Hơn nữa chỉ cần một câu của tôi, có thể khiến người ta tát chết anh?" “Anh tin không? Nghe thấy thế, Văn Cảnh Nam "xùy”

một tiếng bật cười.

Tên ăn cơm nhão này, thực sự coi mình thành phân hội trưởng của Long Môn thủ đô à? Mà đám người Triệu Thanh Hạm đều lắc đầu, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ khó mà tin.

Đã là trường hợp nào rồi, còn ở đây làm ra vẻ, đây làm ra vẻ quên mình! Lát nữa bị người của Vân Cảnh Nam bắn chết, xem anh còn có thể làm ra vẻ nữa hay không? "Bảo người ta tát chết tôi sao?”

Vận Cảnh Nam tiến lên một bước, để má minh dẫn sát lại gần Bùi Nguyễn Minh, vẻ mặt khiêu khích và trào phúng "Tới đây, tôi cho cậu cơ hội, nếu cậu có thể bảo người ta tất chết tôi, tôi sẽ chấp nhận!”

"Cậu mà không tát chết được tôi, tôi sẽ băm cậu thành thịt nát, sau đó cho chó ăn "Được, tôi thỏa mãn anh" Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt.

"Tát chết anh ta Sau khi anh mới nói xong, Tân Ý Hàm vẫn luôn im lặng bước ra nửa bước, một cái tát quét ngang mà ra.

Vẻ mặt Vân Cảnh Nam rét lạnh, im lặng đợi cái tát này đánh tới.

"Mau lùi lại!" Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Hắc Bạch Vô Thường đột nhiên đều thay đổi, bọn họ vừa định kéo Vân Cảnh Nam lùi về sau.

Nhưng mà lúc này, tầm mắt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh đã nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường.

Toàn thân hai cao thủ cấp bậc binh vương chấn động, cảm nhận được khí thế cường đại chèn ép tới, khiến toàn thân bọn họ cứng ngắc, đầu trống rỗng.

Vân Cảnh Nam cũng ngửi được mùi nguy hiểm, lúc này anh ta sớm đã không còn kiêu ngạo như vừa rồi.

Anh ta vội vàng muốn lùi về sau, đồng thời giận dữ hét: "Nổ súng! Bản chết cô ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.