Võ số người ở đây kinh hãi, võ số người há to miệng. Nhưng Bùi Nguyễn Minh lại quay trở về vị trí của mình, vẻ mặt lạnh nhạt bắt đầu ăn cơm.
Lúc trước bà cụ Lý Hạnh Mai đối phó gia tộc nhà họ Bùi, anh đã biết rốt cuộc những người quản lý một gia tộc đáng sợ cỡ nào.
Gia tộc nhà họ Bùi, chỉ là một gia tộc bình thường mà thôi.
Nhưng nhà họ Trầm là một trong mười gia tộc đứng đầu, nếu Trầm Thiên Ân không có chút bản lĩnh, không biết nhà họ Trầm đã sớm bị người ta nuốt vào bao nhiêu lần.
Trầm Thiên Ân xử lý xong chuyện nhà họ Trầm, trái lại không có bất cứ ra vẻ gì, mà đi tới vị trí vốn thuộc về ông ta ngồi xuống. Rượu quá ba tuần, bữa tiệc kết thúc, lúc Bùi Nguyên Minh định rời đi, Trầm Thiên Ân lại tự mình giữ anh lại.
Những người khác đều nhìn ra được Trầm Thiên Ân muốn nói chuyện riêng với Bùi Nguyễn Minh, cả đám đều lần lượt tạm biệt.
Không đợi Bùi Nguyên Minh mở miệng nói, Trầm Thiên Ân đã giơ tay ra hiệu mời, mời Bùi Nguyên Minh đi tới đại sảnh của nhà họ Trầm
Nơi này là một vườn hoa, đứng ở chỗ cao của vườn hoa, có thể trông thấy vùng biển ở phía xa thủ đô, có thể nhìn thấy sóng xanh ngàn dặm, gợn sóng mãnh liệt.
Trái lại Trầm Thiên Ân lùi lại, sau đó mới cười nói: "Bùi Nguyên Minh, hoặc là nên gọi cậu là phân hội trưởng Bùi mới đúng?
Đối với chuyện lão hồ ly Trầm Thiên Ân này biết thân phận của mình, Bùi Nguyên Minh không có chút bất ngờ. Thân phận phân hội trưởng này mình không che giấu, nếu Trầm Thiên Ân ngay cả chuyện này cũng không biết, như vậy hệ thống tình báo của nhà họ
Trầm khó tránh khỏi phế vật quá.
Bùi Nguyễn Minh lập tức cười nói: "Chỉ là phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, ở trước mặt ông cụ Trầm không đáng nhắc tới." “Ông cụ gọi tôi một tiếng Bùi Nguyễn Minh là được" "Không biết ông cụ đặc biệt giữ tôi lại, có gì chỉ giáo?”
Trầm Thiên Ân cười, cũng không khách sáo, mà nhìn sóng xanh ngàn dặm trước mặt, thản nhiên nói: "Bùi Nguyễn Minh, cậu cảm thấy cảnh sắc vùng biến chúng ta nhìn trước mắt thế nào?
Bùi Nguyễn Minh híp mắt nói: "Sóng xanh ngàn dặm, muôn hình vạn trạng, tàng phong tụ thủy, chỉ có thể nói nhà họ Trầm đúng là một nơi phong thủy tốt.” .
||||| Truyện đề cử: Đọc Tâm |||||
Trầm Thiên Ân cười ha hạ, chỉ du thuyền ở bên ngoài, thân nhiên nói: "Vùng biển này giống như thủ đô, nhìn thì có vẻ rộng lớn, nhưng thực ra là có biên giới, so với đại dương ở bên ngoài, chỉ là muối bỏ biển mà thôi, có được coi là gì?" “Mà nhà họ Trầm tôi, chính là du thuyền này, ở vùng biển này tất nhiên là có thể dễ dàng theo gió vượt sóng, nhưng nếu đi tới đại dương chân chính, cậu cảm thấy thế nào?” Bùi Nguyễn Minh nghĩ một lát, nói: "Du thuyền này to lớn, thiên hạ rộng lớn đều có thể đi được, tử hải bát hoang, đều có thể đến "Chuyện quan trọng duy nhất, chính là người cầm lái, có thể nhìn thấy rõ gió lốc mưa bão, mạch nước ngầm đá ngầm khi đi." "Không sai." Trầm Thiên Ân cười. “Nhà họ Trầm tôi là du thuyền này, tuy trong vùng biển ở thủ đô này có thể hoành hành không sợ, nhưng mà không thể chỉ cực hạn ở vùng biển này." “Trời đất rộng lớn, luôn có ngày sẽ phải đi. “Nhưng mà người cầm lại là tôi đã giả.
Bùi Nguyễn Minh cười nói: "Ông cụ Trầm vẫn còn cường tráng, ở khoang lái thêm năm mươi năm cũng không có vấn đề gì. Trâm Thiên Ân cười ha ha, vỗ bả vai Bùi Nguyễn Minh nói: "Không được, tôi lớn tuổi, có thể chống đỡ tám năm mười năm đã không tệ rồi." "Nhưng mà tôi cũng không sợ!” “Nhà họ Trầm được xưng là nhà giàu nhất Giang Nam, trong mười gia tộc đứng đầu, nhà họ Trầm là nhà giàu có nhất “Những năm gần đây, dù sáng dù tối vẫn có vô số người đánh chủ ý với nhà họ Trầm." “Nhưng mà tình hình của nhà họ Trầm cậu cũng thấy rồi đấy.