Bùi Nguyên Minh nhìn tên trong điện thoại, Thanh Linh.
Sau đó anh không biết nên nói gì, mấy ngày hôm trước anh giống như nhận được tin nhắn của Trịnh Tuyết Dương, nói là Thanh Linh và Trịnh Tuấn sẽ tới thủ đô trước, nhưng anh có nhiều chuyện, cho nên quên mất chuyện này.
Bùi Nguyễn Minh lập tức chào Trầm Thiên Ân một tiếng, cầm lấy hợp đồng nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng Bùi Nguyễn Minh rời đi, vẻ mặt Trầm Thiên Ân có vẻ đăm chiêu.
Một lúc lâu sau, quản gia vừa rồi lại đi tới, cũng nhìn bóng dáng Bùi Nguyên Minh, nói: “Ông cụ, kẻ này thực sự có giá trị đầu từ sao?" “Đó là mười phần trăm cổ phần của tập đoàn nhà họ Trầm, lãi một năm mấy chục nghìn tỷ...
Trầm Thiên Ân cười nói: “Ông quên rồi sao? Nhà họ Trầm chúng ta dựa vào đầu tư lập nghiệp" "Khoản đầu tư này, tôi cảm thấy rất đáng giá."
Nửa tiếng sau, sân bay quốc tế thủ đô, chỗ lồi ra khu khách VIP.
Một người phụ nữ toàn thân tỏa ra khí chất nhà giàu mới nổi, trong thời tiết này còn mặc áo lông chồn lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo. Bên cạnh bà ta có mười mấy túi lớn túi nhỏ, người đàn ông đi theo bên cạnh bà ta có vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng không dám nói lời nào.
Rõ ràng là Thanh Linh và Trịnh Tuấn.
Từ khi Chân Vũ Long chết, Trịnh Tuyết Dương hoàn toàn lên năm quyền, trở thành người đứng đầu chi thứ chỉn của nhà họ Chân ở thủ đô, hoàn toàn thay thế vị trí của Chân Vũ Long lúc trước.
Đột nhiên lên nắm quyền, khiến địa vị của Thanh Linh và Trịnh Tuần nước lên thì thuyền lên.
Mấy ngày nay ở Đà Nẵng, lập tức được và số người tâng bốc
Hiện giờ Trịnh Tuyết Dương đang chính hợp tài nguyên, trong hai ngày sẽ tới thủ đô
Thanh Linh có chút không đợi kịp, chuẩn bị tới đô thị quốc tế lớn là thủ đô giêu võ dương oai, cho nên dẫn Trịnh Tuấn tới đây trước.
Trịnh Khánh Vân mới xuất viện không lâu lúc này cũng có mặt, vẻ mặt khẩn trương nhìn Thanh Linh.
Cô ta vừa mới biết được, thủ tục chuyển trường của mình đã làm xong, kế tiếp cô ta sẽ tiếp tục học đại học ở thủ đô.
Tuy Trịnh Khánh Vân muốn từ chối, nhưng đối mặt với Thanh Linh càng cường thể hơn trước, cô ta căn bản không có tư cách từ chối
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vẻ mặt Thanh Linh không kiên nhẫn nhìn đồng hồ Cartier trên cổ tay, cuối cùng một lát sau đả “bốp" một tiếng vào vali hành lý, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là tên phế vật Bùi Nguyễn Minh đang làm gì thế?” “Không phải đã dặn cậu ta sắp xếp biệt thự to trong khu biệt thự tốt nhất ở thủ đô, chuẩn bị xe sang tới đón chúng ta sao?" "Sao đến bây giờ còn chưa có mặt?" "Không phải là cậu ta nghĩ mình là tổng giám đốc một công ty thì có thể phách lối đấy chứ?” “Ông Trịnh, ông tự mình gọi điện nói với tên phế vật kia! “Đừng cho rằng tôi không biết, cậu ta có được tập đoàn Thiện Nhân gì đó, hoàn toàn là dựa vào Tuyết Dương nâng đỡ mới mở được!" "Hiện giờ Tuyết Dương là người đứng đầu chi thứ chín của nhà họ Chân ở thủ đô, một trong mười gia tộc đứng đầu!” "Phóng tầm mắt cả Đại Hạ đều là nhân vật lớn quyền cao chức trọng!” "Bùi Nguyên Minh không có biện pháp làm rõ thân phận địa vị của mình hiện giờ, còn dám có tâm tư này, tôi sẽ đạp cậu ta ra khỏi cửa nhà họ Trịnh!” "Bây giờ người theo đuổi con gái nhà ta, có thể xếp dài từ thủ đô đến tháp Dương Thành!” "Bùi Nguyên Minh là cái rắm gì chứ!”
Thanh Linh hùng hùng hổ hổ nói.
Từ khi Trịnh Tuyết Dương lên làm người đứng đầu, Thanh Linh vốn nhìn Bùi Nguyễn Minh không vừa mat nhất thời lại có tâm tư này.
Mấy ngày nay, bà ta cũng biết giới thượng lưu ở Đại Hạ là gì. Lúc này theo ý bà ta, chỉ có nhân vật như bốn cậu chủ ở Yến Kinh, sáu thể tử ở thủ đô mới xứng đối với Trịnh Tuyết Dương!
Bùi Nguyễn Minh là cái rầm gì!
Bây giờ bà ta đến thủ đô trước, ngoại trừ tới hưởng thụ trước ra, mục đích quan trọng hơn là nghĩ biện pháp đá Bùi Nguyễn Minh ra khỏi cửa nhà họ Trịnh.