Chàng Rể Quyền Thế
Trương Minh Viễn cười ha ha, nói: “Quả nhiên
cậu Bùi là một nhân vật, như vậy đi, bộ xương già
này của tôi cũng không cho cậu được ưu đãi gì”
“Nhưng mà nếu cậu nguyện ý, trái lại tôi có
thể tiến cử cho cậu tới Long Ngục tôi nhậm chức,
phân bộ thủ đô chúng tôi đúng lúc thiếu một
chức vị tầng trung, nếu cậu Bùi không ngại mà
nói...”
Trương Minh Viễn còn chưa nói xong, Hạ Vân
đã cười, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái
rồi nói khẽ: “Có điều ông Trương không biết”
“Bùi Nguyên Minh là phân hội trưởng của
Long Môn ở thủ đô, chỉ sợ anh ấy không gia nhập
được Long Ngục nữa”
“Phân hội trưởng của Long Môn thủ đô!”
Trương Minh Viễn hơi sửng sốt, một lát sau thở
dài một hơi, nói: “Tôi đã sớm nghe nói môn chủ
Long tìm được một thiếu niên tài giỏi tới thống
nhất Long Môn phân hội thủ đô, không thể ngờ
tới lại là cậu Bùi đây!”
“Hơn nữa vừa ra tay đã là vị trí phân hội
trưởng”
“Nhỏ, là vận mệnh của tôi quá nhỏ!”
“Nhưng mà cậu Bùi, vị trí phân hội trưởng của
Long Môn thủ đô cũng không dễ làm”
“Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc vẫn
muốn sinh sự ở thủ đô, thậm chí tiến thêm một
bước mở rộng thực lực.”
“Bọn họ lấy danh nghĩa tới trao đổi võ thuật,
bên Đại Hạ cũng không tiện từ chối ở ngoài sáng,
cậu nên cẩn thận một chút”
“Vị tông chủ của Kashima Shinto Ryu kia,
cũng không phải nhân vật đơn giản, phía bên tôi
đã nhận được tin, ít ngày nữa gã ta sẽ tới thủ đô
một chuyến.”
“Nói không chừng là tới vì cậu Bùi.”
“Cậu Bùi cậu nhất định phải ứng phó cẩn
thận!”
Trong lòng Bùi Nguyên Minh hơi dao động.
Mấy ngày nay, Kashima Shinto Ryu liên tục
chịu thiệt trên tay mình, thậm chí Phương Trung
Nghĩa đều vì mình mà lật thuyền trong mương
mấy lần.
Nhưng mà mấy ngày nay Kashima Shinto Ryu
không có động tác gì lớn, Bùi Nguyên Minh vốn
cho rằng bọn họ sẽ yên tĩnh một thời gian, không
thể ngờ tới lại có động tác lớn.
Xem ra mình cần phải ra tay trước thì chiếm
được lợi thế, thanh tẩy thế lực của Kashima
Shinto Ryu ở thủ đô trước một lần, rồi nói tới
chuyện khác.
Tránh để tông chủ của Kashima Shinto Ryu
tới, mình khắp nơi đều là địch.
Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh lấy điện
thoại ra gửi một tin nhắn.
“Đúng rồi, cậu Bùi, vừa rồi cậu nói, cậu có
nắm chắc cứu được Quỳnh Chỉ tỉnh lại, chuyện
này là thật sao?”
Nếu nói vừa rồi Trương Minh Viễn chỉ tin
tưởng Bùi Nguyên Minh một chút, vậy bây giờ
mức độ tin tưởng này đã tăng lên tới chín mươi
phần trăm.
Dù sao có thể trở thành phân hội trưởng của
Long Môn thủ đô, bản thân đã đủ nói lên vấn đề.
Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Ông Trương,
vừa rồi tôi không nói lung tung, ba hồn bảy phách
của Quỳnh Chi thiếu hụt thiên hồn, tôi cần đến
nhà thờ tổ của nhà họ Trương ông nhìn xem”
“Nếu tôi đoán không sai, hẳn là năm chắc
tương đối lớn cứu được Quỳnh Chi”
Trương Minh Viễn vốn không quá tin tưởng
những lời này, nhưng thủ đoạn của Amemiya
Shun vừa rồi vẫn rành rành trước mắt, ông ta hít
sâu một hơi nói: “Được, tôi sẽ dẫn cậu Bùi tới nhà
thờ tổ nhà họ Trương một chuyến”
Sau khi nói xong, Trương Minh Viễn lớn tiếng
nói: “Người đâu, chuẩn bị xe!”
Nửa tiếng sau, Trương Minh Viễn và đám Bùi
Nguyên Minh cùng đi tới trước một tòa nhà cổ
xưa ở thủ đô.
Nơi này là một tứ hợp viện kiểu cũ có lịch sử
trăm năm, bên trong âm khí thâm trầm, khí lạnh
bức người.
Trương Minh Viễn dẫn theo Bùi Nguyên Minh
đẩy cửa đi vào, đi thẳng tới phía trước nhà thờ tổ,
thì thấy nhà thờ tổ tro bụi khắp nơi, rõ ràng là đã
nhiều ngày không dọn dẹp.
Trương Minh Viễn xoa hai tay, hơi khẩn trương
nói: “Cậu Bùi, không biết cậu có thể nhìn ra được
vấn đề hay không”
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn một lát xong,
tầm mắt nhìn một bài vị mới tinh, nói khẽ: “Ông
Trương, nếu tôi đoán không sai, vị này hẳn là tổ
tiên của Quỳnh Chi đúng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.