“Không bằng lần này đổi cách chơi, cuộc điện thoại này tôi gọi giúp cô nhé?”
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh căn bản không cho Phương Lan Ngọc cơ hội nói chuyện, mà ấn cho một dãy số, mở loa ngoài ra.
Rất nhanh, bên kia điện thoại truyền tới giọng nói sang sảng: “Em trai Bùi, sao có thời gian gọi điện cho anh đây vậy?”
“Tôi còn đang họp ở Yến Kinh, có chuyện gì cần chân chạy bảo Lâm Mạn Ni đi làm là được Anh? Em? Lúc này sắc mặt Phương Lan Ngọc lập tức thay đổi, vẻ mặt khó coi tới cực hạn.
“Ông Lâm, thực ra cũng không có chuyện lớn gì, tôi chỉ muốn hỏi ông một câu mà thôi.”
“Có một cô gái tên là Phương Lan Ngọc, chuẩn bị bảo ông giẫm chết tôi”
“Không biết, ông có giúp cô ta làm chuyện này hay không?”
“Giãm chết? Phương Lan Ngọc?”
Lâm Khang Dụ giống như sửng sốt một lát, sau đó lạnh giọng nói: “Cậu Bùi, một tiểu bối của nhà họ Phương mà thôi, người nào cho cô ta mặt mũi như vậy?”
“Hơn nữa tôi nói thẳng, người nào dám lấy tên tuổi của tôi gây sự với cậu, thì tự mình biết hậu “À...
Vậy tôi biết rồi, tôi sẽ bảo loại người không biết tốt xấu này quỳ xuống nói xin lỗi, không quá đáng đúng không?”
Bùi Nguyên Minh cười nói.
Giọng nói của Lâm Khang Dụ lạnh nhạt: “Cô ta không quỳ xuống, vậy thì sau này nhà họ Phương đừng lăn lộn ở thủ đô nữa!”
Một câu vô cùng đơn giản, đã tuyên bố vận mệnh của Phương Lan Ngọc.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt cúp điện thoại, tràn ngập hứng thú chỉ sàn nhà trước mặt mình.
Vẻ mặt Phương Lan Ngọc khó coi tới cực hạn, một lát sau, di động của cô ta vang lên dồn dập, loáng thoáng có thể thấy được chữ Phương hiển thị ở trên màn hình.
Phương Lan Ngọc run lẩy bẩy nghe điện thoại, nhưng mà đợi một phút sau cúp điện thoại, cô ta nghiến răng, “bốp”
một tiếng quỳ trước mặt Bùi Nguyên Minh.
“Anh Bùi, rất xin lỗi, là tôi có mắt không tròng”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi rất hung hãn à?”
Phương Lan Ngọc cắn môi, run lẩy bẩy nói: “Anh Bùi, thực sự rất xin lỗi: Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Cô muốn bắt tôi, tiền trảm hậu tấu sao?”
“Tôi là dựa vào ân tình của Trương Minh Viễn, mới đè ép được cô sao?”
“Đại Hạ là nơi có pháp luật? Bùi Nguyên Minh tôi đang tùy ý làm bậy à?”
Nghe Bùi Nguyên Minh gắn từng chữ, Phương Lan Ngọc run lẩy bẩy càng thêm lợi hại hơn.
Cuộc gọi vừa rồi là cấp cao của nhà họ Phương gọi tới, đối phương nói cho dù Phương Lan Ngọc làm gì, đều chỉ có một yêu cầu, đó chính là nhận được sự tha thứ của Bùi Nguyên Minh.
Nếu không nhà họ Lâm ở Tô Châu, nhà họ Trương ở Vân Du sẽ tới cửa đòi một câu trả lời hài lòng.
Mà không có biện pháp đạt được sự tha thứ của Bùi Nguyên Minh, chi thứ nhà họ Phương như cô ta đợi chết đi! Vừa nghĩ tới đây, Phương Lan Ngọc không đợi Bùi Nguyên Minh tiếp tục mở miệng, mà làm nhiều việc cùng một lúc, trực tiếp tát mình mười mấy cái.
Cái gì mà kiêu ngạo của mười gia tộc đứng đầu, cái gì mà tự tôn của Long Điện, cái gì mà hiên ngang lãm liệt, cái gì mà hung hãn ương ngạnh đều không thấy nữa.
Cho dù trong lòng cô ta tràn ngập bực bội, nhưng cô ta biết rất rõ ràng, hôm nay không quỳ không được.
Nếu Bùi Nguyên Minh bất mãn, lại tùy tiện gọi một cuộc điện thoại cho Trương Minh Viễn hoặc Lâm Khang Dụ, cô ta sẽ hoàn toàn xong đời! Ở trước mặt nhân vật lớn như vậy, Phương Lan Ngọc cô ta là cái rắm gì! Cảnh tượng này, không chỉ khiến sắc mặt quyền quý ở đây khó coi, còn có vẻ khó mà tin được.
Ngay cả Hạ Mộc Diệp đều không kìm lòng nổi run lẩy bẩy.
Cho dù thế nào cô ta cũng không nghĩ tới, ngoại trừ con bài chưa lật Trương Minh Viễn này, Bùi Nguyên Minh còn có năng lực kinh người như thế.
Phương Lan Ngọc muốn giẫm chết anh, kết quả còn bị anh giãm ngược trên đất, sống không bằng chết.