Vẻ mặt Long Kiến Công lạnh nhạt, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn ngập hương vị kiêu ngạo.
“Cậu đã biết tôi đến từ nhà họ Long, nói vậy cậu cũng đoán ra được thân phận của tôi.”
“Thiết Thương Doanh quân đội ở thủ đô, phó thống lĩnh Long Kiến Công, chính là tôi!”
“Ở trước mặt tôi, cho dù cậu là ai, tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất là đừng nên làm ra vẻ”
“Nếu không đừng trách đao kiếm của tôi không có mắt! Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nhìn đám người Long Kiến Công, thản nhiên nói: “Không giảng đạo lý như vậy sao?”
“Người của quân đội muốn tham dự vào chuyện này sao?”
“Vì thế tử cậu chủ làm súng, bắt nạt dân chúng chúng tôi?”
Long Kiến Công bĩu môi, vẻ mặt thản nhiên nói: “Họ Bùi, đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy có được không?”
“Hẳn là cậu biết, Thiết Thương Doanh chúng tôi được xưng là một trong chín quân đội đứng đầu Đại Hại”
“Thống lĩnh nhà tôi tên là Thiết Tâm Hiếu! Người đứng đầu cấp Chiến Thần của quân đội ở thủ đô, hiệu là Chiến Thần Thiết Tâm!”
“Đối nghịch với tôi...
Chính là đối nghịch với Thiết Thương Doanh!”
“Cũng chính là đối nghịch với Chiến Thần Thiết Tâm nhà tôi!”
“Cậu suy nghĩ hậu quả cẩn thận đi!”
“Cho dù tôi tiền trảm hậu tấu, giết chết cậu, cũng không có bất cứ hậu quả gì”
“Cho nên bây giờ cậu biết mình nên làm gì rồi chứ?”
Đám nam nữ ăn mặc lộng lẫy sau lưng Long Kiến Công, đều lộ ra vẻ mặt khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.
Một tên ở rể, vậy mà dám đối đầu với Phương Trung Nghĩa một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh.
Chẳng lẽ không rõ, người như Phương Trung Nghĩa, năng lực kinh khủng cỡ nào, mạng lưới quan hệ đáng sợ ra sao? Tùy tiện một cuộc điện thoại, có thể khiến một tên ở rể không thể phản kháng.
Chết đến nơi, còn không biết chênh lệch giữa mình và anh Phương.
Tên Bùi Nguyên Minh này đúng là đáng buồn đáng tiếc! Nhìn Long Kiến Công hung hãn ương ngạnh tiến lên trước, chuẩn bị tát vào mặt Bùi Nguyên Minh.
Sở Tuấn Hiên tiến lên theo bản năng, nghiêm túc nói: “Long Kiến Công, anh biết thân phận thực sự của cậu Bùi nhà tôi, anh không thể...
“Pằng!”
Long Kiến Công rút súng ra, nhắm ngay đùi phải Sở Tuấn Hiên bóp cò.
Toàn thân Sở Tuấn Hiên chấn động, thân thể thất tha thất thểu lùi về sau mấy bước, đùi phải có máu tươi chảy ra, thiếu chút nữa ngã quy trên đất.
Xung quanh lập tức yên tĩnh như chết lặng, nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người hoảng hốt.
Người nào cũng không ngờ tới, ở nơi người đến người đi như bệnh viện Nhân Ái, vậy mà Long Kiến Công dám làm càn tới mức độ này, nói nổ súng là nổ súng.
Tần Ý Hàm cũng lộ ra vẻ mặt phẫn nộ tiến lên, lạnh giọng nói: “Long Kiến Công, anh đúng là coi trời bằng vung, phân hội trưởng nhà tôi...”
“Pằng...”
Long Kiến Công lại giơ khẩu súng trong tay lên, trực tiếp bóp cò.
Máu tươi chảy lênh láng mà ra.
Thân thể Tân Ý Hàm lùi về sau, nếu không phải Uông Vĩ Thành đỡ lấy, Tân Ý Hàm đã cắm đầu ngã xuống đất.
Đệ tử Long Môn khác muốn ra tay theo bản năng, nhưng nhìn thấy người của Thiết Thương Doanh đều rút súng bên hông ra, trực tiếp để lên gáy đệ tử của Long Môn.
Rõ ràng, chỉ cần bọn họ dám lộn xộn, mấy người đó sẽ trực tiếp bóp cò.
Ngay cả Uông Linh Đan đang hôn mê, lúc này trên trán cũng bị hai khẩu súng chĩa vào.
Trong đôi mắt Bùi Nguyên Minh lóe lên lửa giận, sau đó anh trầm giọng nói: “Mọi người đừng xăng bậy Bởi vì anh nhìn ra được! Loại người như Long Kiến Công, tự xưng là có đủ bối cảnh và con bài chưa lật, cho nên thực sự coi trời bằng vung, muốn làm gì thì làm thế đó! Huống hồ những người này đều là cậu chủ đến từ Yến Kinh, vẫn luôn có quan hệ thân thiết.
Trong tình huống như vậy, nếu người bên mình quá mức kích động, nói không chừng sẽ bị Long Kiến Công băn chết thật.
Trong ánh mắt trêu tức của đám nam nữ ăn mặc lộng lẫy, Long Kiến Công liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Dẫn đi!”