Chàng Rể Quyền Thế
Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng, thản
nhiên nói: “Đường sống này, luôn do mình đi.”
“Người khác cho, có tính là đường sống sao?”
“Có dũng khí...” Long Kiến Công vươn tay vỗ
vào má phải Bùi Nguyên Minh.
“Chỉ tiếc, cho dù có gan tới mấy, ở trước mặt
tôi, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì”
“Cậu đã không tiếp nhận ý tốt của Yukiko
Ishikawa, như vậy thì đi theo tôi đi”
“Kế tiếp chúng ta còn rất nhiều chuyện cần
tán gầu
Khi nói chuyện, miệng Long Kiến Công phả ra
hơi nóng, đôi mắt lạnh lẽo!
Rất rõ ràng, một khi Bùi Nguyên Minh đi cùng
anh ta, tất nhiên là sẽ sống không bằng chết.
Uông Vĩ Thành vẫn luôn ở phía sau, cuối cùng
lúc này không kìm nén nổi, tiến lên một bước nói:
“Phó thống lĩnh Long, chỉ sợ chuyện này không
øn...
“Pằng..:
Long Kiến Công võ tay một cái, lập tức có
người bắn lên chân Uông Vĩ Thành, khiến phó hội
trưởng của Long Môn phân hội thủ đô kêu thảm
một tiếng ngã xuống đất.
“Ông đang dạy tôi làm việc sao?”
“Chỉ là con chó nhà họ Long tôi nuôi mà thôi,
ông xứng sao?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh càng lúc càng lạnh
lẽo, hành vi việc làm của Long Kiến Công, đang
không ngừng khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.
“Sao thế? Cậu Bùi còn không phục đúng
không?
Long Kiến Công ra hiệu một lần nữa, nhất thời
chỉ thấy hai khẩu súng để trên trán Uông Linh Đan
lập tức mở chốt an toàn.
“Nếu xương cốt của cậu Bùi cứng rắn như
vậy, không bằng bây giờ quỳ xuống, nói lời xin lỗi
với cô Hạ và cô Phương, thế nào?”
“Nếu không đao kiếm không có mắt, khẩu
súng cướp cò, hồng nhan tri kỷ không còn, vậy thì
không sống được.”
Phương Lan Ngọc và Hạ Mộc Diệp đều lộ vẻ
mặt trêu tức, vẻ mặt sảng khoái.
Tối nay bọn họ mất mặt ở khách sạn Nhã
Nam cỡ nào, lúc này hài lòng bao nhiêu.
Bọn họ đều nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên
xuống dưới, muốn nhìn xem xương cốt người này
có thể cứng rắn tới khi nào.
Ở trước mặt Long Kiến Công đại diện của
Chiến Thần Thiết Tâm, toàn bộ đều là cặn bã,
toàn bộ đều sẽ bị đánh nát.
Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, lạnh lùng
nói: “Xem ra, các người đều thực sự muốn chết”
“Muốn tôi chết sao?” Long Kiến Công cười
mỉa một tiếng: “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào thân phận phân hội trưởng của
Long Môn thủ đô này sao?”
“Chẳng lẽ cậu không biết, Long Môn là của
nhà họ Long tôi?”
“Một con chó mà nhà họ Long tôi nuôi, cho
dù lớn tới mấy, hung hãn tới mấy, còn dám cắn
chủ nhân sao?”
Sau khi nói xong, Long Kiến Công chuẩn bị đá
ra một cái theo bản năng.
“Rầm!”
Ngay sau đó, chân của Long Kiến Công còn
chưa nâng lên, lúc này đã có một cái chân đá
trúng lưng anh ta.
Sức lực rất mạnh, vừa nhanh vừa mạnh.
Long Kiến Công bất ngờ không phòng ngự,
thân thể lảo đảo về trước, may mà có mấy binh sĩ
kịp phản ứng, nhanh chóng đỡ lấy anh ta, anh ta
mới không trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt Long Kiến Công
vô cùng khó coi quay đầu.
Nhưng khi anh ta vừa quay đầu, sắc mặt anh
ta lại trở nên âm trầm.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc quân phục,
dáng vẻ lưu manh, bên hông treo một thanh
đường đao nghênh ngang dẫn theo một đám
người đi tới.
Thái độ của anh ta vô cùng càn rỡ, lúc này đi
tới trước mặt Long Kiến Công, vươn tay vỗ má
phải anh ta, nói: “Long Kiến Công, giọng điệu của
anh lớn thật, buổi sáng còn chưa đánh răng à?”
“Nói với anh bao nhiêu lần rồi, Long Môn là
Long Môn, nhà họ Long là nhà họ Long, anh còn
thích làm ra vẻ trước mặt tôi như vậy!”
“Ở trước mặt tôi làm ra vẻ còn chưa tính, vậy
mà còn làm ra vẻ trước mặt đại ca của tôi!”
“Anh, muốn chết à?”
“Bốp...
Sau khi nói xong, người đàn ông dáng vẻ lưu
manh này trở tay tát một cái, trực tiếp tát Long
Kiến Công ngã xuống đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.