Chàng Rể Quyền Thế
Làm ra vẻ trước mặt đại ca của tôi sao?
So với lúc người đàn ông này bá đạo đi tới, lúc
hung hãn đánh Long Kiến Công, rung động lòng
người nhất vẫn là những lời này.
Đặc biệt là lọt vào tai Long Kiến Công và
Phương Lan Ngọc, Hạ Mộc Diệp, giống như sấm
sét giữa trời quang.
Bởi vì người này là người khó dây nhất trong
quân đội thủ đô, thực lực cũng là Chiến Thần rất
mạnh!
Đứng đầu Chiến Thần quân đội thủ đô, Chiến
Thần Thiên Đồ, Đường Thiên Đồ!
Trong truyền thuyết, anh ta xuất thân từ
Đường Đao Doanh, trong cuộc chiến Âu Á chiến
công hiển hách, sau này được tổng giáo đầu điều
tới quân đội thủ đô.
Tuy bây giờ ở trong quân đội thủ đô chỉ là phó
tổng chỉ huy mà thôi.
Nhưng cho dù là danh hiệu Chiến Thần Thiên
Đồ của anh ta, hay là thân phận phó tổng chỉ huy,
đều đủ áp Long Kiến Công.
Còn phía sau Long Kiến Công có nhà họ
Long, nhưng mà phía sau Đường Thiên Đồ có một
gia tộc cấp bậc trong truyền thuyết.
Đường Môn Yến Kinh!
Đường Môn Yến Kinh có địa vị tương xứng với
nhà họ Long.
Huống chỉ phía sau anh em Đường Thiên Đồ
cùng với Đường Nhân Đồ, còn có một người, đó
chính là tổng giáo đầu của Đại Hạ trong truyền
thuyết.
Chẳng qua Đường Thiên Đồ luôn không thích
quản chuyện bên ngoài, hôm nay anh ta trực tiếp
dẫn đội tới nơi này, luôn miệng xưng Bùi Nguyên
Minh là đại ca của anh ta...
Lúc này, sắc mặt Long Kiến Công khó coi tới
cực hạn.
Tổng chỉ huy quân đội thủ đô có khả năng
phải nể mặt Long Kiến Công anh ta ba phần.
Nhưng Chiến Thần quân đội thủ đô này, thực
sự hoàn toàn không cần nể mặt anh ta.
Tuy tràn ngập rung động đối với Đường Thiên
Đồ, nhưng trước mặt bao người, sao Long Kiến
Công kiêu ngạo có thể trực tiếp sợ hãi được?
Anh ta không có sĩ diện sao?
Lúc này Long Kiến Công đứng dậy, giọng nói
vô cùng trầm thấp nói: “Đường Thiên Đồ, anh
chắc chắn vì tên nhóc này, mà trở mặt với tôi, với
anh Phương sao?”
“Đáng không?”
Lúc này tuy Long Kiến Công không đoán ra
Bùi Nguyên Minh và Đường Thiên Đồ quen nhau
thế nào, cũng không biết cái gọi là đại ca của
Đường Thiên Đồ rốt cuộc là thật hay giả.
Nhưng anh ta nhất định phải nhắc nhở Đường
Thiên Đồ, sau lưng chuyện này không chỉ có mình
anh ta đơn giản như vậy!
Vì một tên ở rể đắc tội hai nhân vật lớn trong
giới thượng lưu, không đáng.
“Bốp!”
Đường Thiên Đồ vẫn có dáng vẻ lưu manh
như cũ, anh ta thản nhiên châm một điếu thuốc
hút một ngụm.
Sau đó tay phải kẹp điếu thuốc trực tiếp tát
lên mặt Long Kiến Công, đánh Long Kiến Công
lảo đảo lùi ra phía sau.
Có thể nói, vừa rồi Long Kiến Công hung hãn
cỡ nào, Đường Thiên Đồ chỉ hơn chứ không kém.
“Trở mặt sao? Anh và Phương Trung Nghĩa có
mặt mũi ở trước mặt Đường Thiên Đồ tôi sao?”
Sau khi nói xong, Đường Thiên Đồ tiến lên
trước, lại tát một cái.
“Có sao?”
“Anh...”
Lúc này Long Kiến Công ôm cái má sưng đỏ,
khóc không ra nước mắt.
Cho dù thế nào anh ta cũng không ngờ tới,
một khi Chiến Thần Thiên Đồ này trở mặt, cho dù
mặt mũi cả quân đội thủ đô cũng không nói.
Long Kiến Công liếc mắt ra hiệu theo bản
năng, muốn đám người dưới trướng ra tay.
Nhưng không biết từ lúc nào, một đám binh sĩ
Đường Thiên Đồ dẫn tới, cả đám đều đã rút
đường đao bên hông ra đặt lên trên cổ đám thuộc
hạ của Long Kiến Công.
“Bốp!” Đường Thiên Đồ lại tát một cái, bây giờ
cố ý đánh lên trên mắt Long Kiến Công, trực tiếp
khiến anh ta thành mắt mèo.
“Thần đục lỗ? Có cần tôi xử lý đám phế vật
thuộc hạ của anh không?”
“Ở trước mặt ông đây, bọn họ dám bóp cò à?”
Long Kiến Công nghiến răng nghiến lợi, giận
dữ hét: “Đường Thiên Đồ, đừng khinh người quá
đáng, sau lưng tôi cũng có Chiến Thần
“Bốp|
Đường Thiên Đồ lại tát một cái, bây giờ tát
Long Kiến Công khóe miệng chảy máu: “Lấy Thiết
Tâm Hiếu tới áp tôi sao?”
“Anh không biết, Chiến Thần đó cũng là năm
đó lăn lộn dưới trướng tổng giáo đầu nhà tôi sao?”
“Gã ta dám kêu gào trước mặt tôi không?”
“Nào nào nào, tôi cho anh cơ hội gọi điện
thoại, anh hỏi xem gã ta dám tới không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.