Chàng Rể Quyền Thế
“Một đám không phải chỉ thứ của nhà họ
Long, thì là chỉ thứ nhà họ Phương, chỉ thứ nhà họ
Hạ...”
“Nói thẳng ra là, các người chỉ là làm việc vặt
cho mười gia tộc đứng đầu mà thôi”
“Làm việc vặt mà hung hãn như vậy, còn
tưởng mình thực sự là chính thống trong gia tộc
đứng đầu sao?”
“Các người có tư cách kêu gào trước mặt tôi
à”
Vẻ mặt Đường Thiên Đồ rét lạnh, giọng điệu
trào phúng.
“€ó tin tôi gọi một cuộc điện thoại, đám người
các người sẽ mất đi địa vị hiện giờ hay không?”
Nghe lời Đường Thiên Đồ nói, bao gồm Long
Kiến Công trong đó, sắc mặt tất cả mọi người
thay đổi lớn.
Đương nhiên là Đường Thiên Đồ không có
năng lực lớn như vậy, nhưng sau lưng Đường
Thiên Đồ có một tổng giáo đầu.
Nếu anh ta nguyện ý mà nói, một cuộc điện
thoại gọi đi, khiến mười gia tộc đứng đầu từ bỏ
mấy chỉ thứ, chỉ là chuyện vài phút mà thôi.
Đám chỉ thứ như bọn họ, trong ngày thường
hung hấn ương ngạnh, nhưng gặp nhân vật lớn
như tổng giáo đầu, ngay cả rắm cũng không phải.
Chỉ cần Đường Thiên Đồ gọi một cuộc điện
thoại, lời nói là ý của tổng giáo đầu, như vậy tất cả
sẽ xong đời.
“Đi
Lúc này Long Kiến Công biết, tiếp tục kéo dài
chỉ biết chịu thiệt chịu nhục.
Anh ta cũng biết, e rằng hôm nay mình không
làm gì được Bùi Nguyên Minh.
“Họ Bùi, hôm nay vận may của cậu tốt, tôi
chấp nhận!”
“Nhưng mà núi xanh còn đó, nước xanh chảy
dài, núi và sông ở thủ đô không chuyển, chúng ta
còn nhiều thời gian!”
Dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Bùi
Nguyên Minh một lát xong, Long Kiến Công xoay
người định rời đi.
Đường Thiên Đồ “xùy” một tiếng bật cười, vẻ
mặt khinh thường.
“Có người nào nói, các người có thể rời đi?”
Bùi Nguyên Minh vẫn luôn im lặng bước ra
nửa bước, vẻ mặt lạnh nhạt mở miệng.
Trong giây phút này, có khí thế vô hình lan
tràn ra, bao phủ xung quanh.
Mà nghe Bùi Nguyên Minh nói như vậy, tất cả
mọi người quay đầu theo bản năng, vẻ mặt khó có
thể tin nhìn Bùi Nguyên Minh.
Người cũng không biết ở trong tình huống
như vậy, Bùi Nguyên Minh còn chuẩn bị làm gì.
Long Kiến Công cũng gian nan xoay người,
nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt oán
hận mở miệng nói: “Họ Bùi kia, tôi đã nhận tội,
cậu còn muốn như thế nào?”
“Chẳng lẽ cậu còn muốn vả mặt tôi nữa sao?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt tiến lên,
vươn tay vỗ lên mặt Long Kiến Công, thản nhiên
nói: “Tất cả mọi người là người trưởng thành, lúc
làm việc, phải suy nghĩ kỹ có trả được giá đắt đó
hay không”
“Mặt của anh, tôi không có hứng thú vả”
“Lời xin lỗi của anh, tôi cũng không có hứng
thú nghe.”
“Bởi vì những thứ này không có bất cứ ý
nghĩa gì”
“Nhưng mà anh đả thương nhiều người như
vậy, còn muốn bắt tôi đi, chuyện này không thể để
yên như vậy!”
“Nếu hôm nay không phải Đường Thiên Đồ
xuất hiện, nếu không phải bản thân tôi có thực
lực:
“Người của tôi ngay cả mạng đều sẽ mất, mà
tôi cũng sẽ bị anh bắt đi, sống không bằng chết”
“Con người tôi luôn không rộng lượng.”
“Tôi chỉ nói nguyên tắc, là mọi người không
xúc phạm tôi và tôi không xúc phạm người khác.”
“Huống chỉ anh còn khiến nhiều người của tôi
bị thương như vậy”
“Cho nên hôm nay anh không cho tôi một câu
trả lời hài lòng, e rằng không đi được”
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh vươn tay võ
bả vai Long Kiến Công, giống như bạn bè nói
chuyện với nhau.
Nhưng nghe Bùi Nguyên Minh nói, sắc mặt
Long Kiến Công thay đổi.
Đường Thiên Đồ thì lộ ra biểu cảm lẽ đương
nhiên.
Tổng giáo đầu đúng là tổng giáo đầu, sao có
thể để anh em của mình chịu ấm ức?
Đám người Tần Ý Hàm, Uông Vĩ Thành thì lộ
ra biểu cảm kỳ lạ đan xen với vẻ cảm động.
Lúc này nhân nhượng tuyệt đối là lựa chọn
tốt nhất, dù sao thân phận của đám người Long
Kiến Công vẫn còn đó.
Nhưng mà bây giờ Bùi Nguyên Minh lại đứng
ra, tuyên bố muốn đòi lẽ phải.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.