Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2217



“Bùi Nguyên Minh, cậu đừng có mà không

biết tốt xấu!”

“Chúng tôi là nể mặt Chiến Thần Thiên Đồ, nể

mặt mũi của tổng giáo đầu, mới không so đo với

cậu những chuyện này!”

“Cách làm tốt nhất của cậu hiện giờ, chính là

thu liễm lại!”

“Thực sự quậy tới tình hình mọi người đều

không có biện pháp xong việc, cậu cảm thấy

người nào sẽ chết trước

Lúc này Phương Lan Ngọc nghiến răng

nghiến lợi mở miệng, vẻ mặt khó coi tới cực hạn.

Hôm nay cô ta vốn muốn tới xem chuyện cười

của Bùi Nguyên Minh.

Kết quả vì Đường Thiên Đồ xuất hiện, Bùi

Nguyên Minh chẳng những không gặp nguy hiểm,

còn giãm mình và Long Kiến Công răng rơi đầy

đất.

Đối với Phương Lan Ngọc sinh ra trong nhà

họ Phương ở Yến Kinh, một trong mười gia tộc

đứng đầu mà nói, đây là chuyện tuyệt đối không

thể tiếp nhận.

Dựa vào cái gì tên ở rể như Bùi Nguyên Minh,

có thể dựa vào quyền thế của những người khác

diễu võ dương oai, làm bộ làm tịch!

Anh xứng sao?

Lúc này thấy Bùi Nguyên Minh không hiểu

đạo lý nhìn thấy chuyển biến tốt thì thu tay, vậy

mà còn dám kêu gào với Long Kiến Công, Phương

Lan Ngọc ước gì có thể tát vào mặt anh một cái.

Dù sao trong nhận thức của Phương Lan

Ngọc, rễ cỏ như Bùi Nguyên Minh, tuyệt đối

không có biện pháp đánh đồng với các nhân vật

lớn như bọn họ.

“Cô đang dạy tôi làm việc sao?”

Bùi Nguyên Minh cười từ chối cho ý kiến,

Phương Lan Ngọc này đúng là tự cho là mình

đúng, đến bước này rồi, còn muốn dạy mình một

tiết sao?

Phương Lan Ngọc hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi

đây là vì tốt cho cậu!”

“Lúc trước cậu dựa vào ông Lâm và ông

Trương diễu võ dương oai, bây giờ lại dựa vào

Chiến Thần Đường làm ra vẻ trước mặt chúng tôi!”

“Nhưng mà thực tế, cậu có thực lực gì, cậu có

năng lực gì, trong lòng của cậu không phải rõ hơn

ai hết sao?”

“Một tên rễ cỏ như cậu...”

“Câm miệng!”

Bùi Nguyên Minh chẳng muốn nghe Phương

Lan Ngọc nói gì nữa, mà vẻ mặt không kiên nhẫn

cắt ngang.

Phương Lan Ngọc giống như bị người ta bóp

chặt cổ, giọng nói đột nhiên dừng lại, gương mặt

sung huyết đỏ bừng, vô cùng khó coi, thiếu chút

nữa bị nghẹn chết.

Bùi Nguyên Minh không để ý tới cô ta, mà híp

mắt nhìn Long Kiến Công, thản nhiên nói: “Hai tay,

hai chân, chuyện này sẽ kết thúc”

“Họ Bùi, cậu còn muốn hai tay hai chân của

tôi sao?”

Long Kiến Công giận quá hóa cười: “Không có

Đường Thiên Đồ làm chỗ dựa cho cậu, một tay tôi

có thể bóp chết cậu!”

“Cậu còn dám muốn tay chân của tôi?”

Tuy Long Kiến Công đã điều tra ra, Bùi

Nguyên Minh có thân phận là phân hội trưởng

của Long Môn phân hội thủ đô.

Nhưng thân phận này không có bất cứ ý

nghĩa gì đối với Long Kiến Công.

Anh ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh là một tên

phế vật, chỉ ăn cơm nhà họ Long mà thôi.

Người như vậy, còn dám làm ra vẻ trước mặt

mình? Nghĩ hay quá nhỉ!

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nói như

vậy, anh không phục sao?”

“Cậu nói xem?” Long Kiến Công có kích động

muốn tát Bùi Nguyên Minh.

“Vậy tôi sẽ cho anh một cơ hội ra tay, hoặc là

anh phế tôi, hoặc là tôi phế đi anh, thế nào?” Vẻ

mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.

“Tự cậu muốn chết đấy nhé!”

Long Kiến Công nở nụ cười dữ tợn, anh ta

thấy Đường Thiên Đồ không có ý ngăn cản, trực

tiếp lấn người mà lên.

Anh ta là phó thống lĩnh của Thiết Thương

Doanh, người vô địch trong Binh Vương, gần với

cấp Chiến Thần.

Tuy anh ta biết mình không đánh lại được

Đường Thiên Đồ, nhưng tự hỏi muốn nghiền áp

một tên Bùi Nguyên Minh, đơn giản giống như

uống một ngụm nước.

Tên ở rể này hết một tới hai, hết hai lại tới ba

khiêu khích mình, không ngừng kêu gào, có thể

có bản lĩnh gì?

Một cái tát có thể tát chết tên đồ chơi này!

Mà lúc này Phương Lan Ngọc, Hạ Mộc Diệp

và Yukiko Ishikawa đều lộ vẻ mặt thương hại nhìn

Bùi Nguyên Minh.

Rễ cỏ đúng là rễ cỏ, không hiểu được đạo lý

tự mình hiểu lấy.

Chiếm được hời còn không mau cút đi, vậy

mà còn tưởng là mình có thể đè chết được phó

thống lĩnh Long Kiến Công của Thiết Thương

Doanh?

Nghĩ hay quá nhỉ!

Quả thực là đầu óc bị nước vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.