Rất rõ ràng, Lý Tú Quyên cảm thấy Bùi Nguyên Minh đang làm bộ làm tịch, đang giả vờ.
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, cho Triệu Thanh Hạm một cơ hội cuối cùng: “Thanh Hạm, tôi cảm thấy tuy mấy ngày nay chúng ta có nhiều chuyện không thoải mái, nhưng vẫn có thể làm bạn đúng không?”
“Cô chắc chắn muốn phủ nhận quan hệ với tôi? Cắt đứt quan hệ sao?”
Vẻ mặt Triệu Thanh Hạm trong veo mà lạnh lùng mở miệng nói: “Tôi và anh vốn không phải người cùng đường, lúc trước là ba tôi ép tôi qua lại với anh “Cho nên những chuyện trước đây đều là quá khứ, chúng ta đừng dây dưa nữa!”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Được, người một nhà các người đã quyết định như vậy, như thế sau này cái gọi là hôn ước không cần giữ lời”
“Được, xem ra cậu cũng là một người biết điều...”
Lý Tú Quyên tiếp tục mở miệng, trực tiếp đuổi tận giết tuyệt.
“Chuyện thứ ba, từ hôm nay trở đi, cậu bị cậu Uông đuổi việc, đừng tới tập đoàn Khai Sơn làm việc nữal “Muốn đặt chân ở thủ đô, muốn cắm rễ ở thủ đô, thì phải tự dựa vào thực lực của mình!”
“Tôi và Thanh Hạm đều sẽ không giúp cậu nữa “Cũng hi vọng cậu đừng đến nhà chúng tôi nữa, đừng tới tập đoàn Khai Sơn quấn quýt làm phiền!”
“Lúc trước vì liên quan tới Thanh Hạm, cậu Uông mới cho cậu chút mặt mũi.”
“Bây giờ cậu đã không còn quan hệ gì với Thanh Hạm, tất nhiên là cậu Uông không cần nể mặt cậu nữa”
Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế cười, híp mắt nhìn Uông Khải Trạch nói: “Anh Uông, anh chắc chắn muốn đuổi việc tôi chứ?”
Uông Khải Trạch thản nhiên nói: “Đuổi việc anh thì làm sao?”
“Tôi có thể cho anh đi cửa sau, cho anh tiến vào tập đoàn Khai Sơn, tôi cũng có thể dựa vào một câu đá anh ra khỏi tập đoàn Khai Sơn “Bùi Nguyên Minh, đừng tưởng rằng vận may tốt lấy được mấy hợp đồng, anh có thể đặt chân ở tập đoàn Khai Sơn!”
“Nói thẳng ra, mọi chuyện đều là vì tôi nể mặt Thanh Hạm cho anh chút cơ hội mà thôi!”
“Anh lại không biết cảm ơn, coi những trợ giúp của tôi đối với anh thành thành tựu của mình, còn dựa thế muốn vả mặt tôi?”
“Loại tiểu nhân như anh, tôi không giãm chân lên anh, thì giữ anh làm gì?”
“Cho nên ký vào đơn từ chức này đi, tôi chuẩn bị xong hết cho anh rồi!”
Khi nói chuyện, Uông Khải Trạch lấy một lá thư từ chức đã sớm chuẩn bị để lên mặt bàn, chỉ đợi Bùi Nguyên Minh ký tên.
Lý Tú Quyên lấy một cái bút Montblanc ra, cũng để trước mặt Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói: “Ký nó đi “Sau khi ký xong, cậu sẽ không còn quan hệ gì với tập đoàn Khai Sơn nữa, cũng không còn liên quan tới nhà họ Triệu chúng tôi!”
“Đợi uống trà xong, buổi tối chúng tôi còn đến khách sạn Khai Sơn tham dự tiệc tối của Long Môn phân hội thủ đô!”
Nghe nói tối nay phân hội trưởng của Long Môn thủ đô mở tiệc rượu, buổi tiệc gặp mặt phân hội trưởng mới nhậm chức.
Đôi mắt Triệu Thanh Hạm lóe sáng, ở trong mắt cô ta, nhân vật như vậy mới là tuổi trẻ tài cao chân chính.
Không biết mình có cơ hội tạo dựng quan hệ với phân hội trưởng này hay không.
Bùi Nguyên Minh cầm lấy bút ký tên, xoay một vòng trên tay, thản nhiên nói: “Thư từ chức này tôi có thể ký!" “Khoản tiền lương này tôi có thể nhận”
“Nhưng mà cầm tiền, ký tên, coi như tôi và nhà họ Triệu các người không còn một chút quan hệ nào nữa”
“Hơn nữa không phải Bùi Nguyên Minh tôi bạc tình bạc nghĩa, phân rõ giới hạn với nhà họ Triệu các người, mà là nhà họ Triệu các người muốn cắt đứt quan hệ với tôi, tan thành mây khói...”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, vốn nể mặt Triệu Quốc Thái, anh giúp đỡ nhà họ Triệu một chút.
Nhưng nhà họ Triệu làm như vậy, anh chỉ có thể thở dài một hơi...
Chó căn Lã Động Tân, không nên làm người tốt quá...