Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2230



Cách đó không xa, Triệu Quốc Thái nhìn thấy cảnh này giống như có chút không đành lòng, nhưng nhanh chóng dời mắt đi.

Lý Tú Quyên thì lộ vẻ mặt cân nhắc, cười mà như không cười nhìn cảnh tượng này.

Nếu Uông Khải Trạch quyết định muốn giãm lên Bùi Nguyên Minh, vậy thì người nào cũng không ngăn cản được.

Dưới cái nhìn của Triệu Quốc Thái và Lý Tú Quyên, Uông Khải Trạch rất có khả năng trở thành con rể bảo bối của mình.

Một khi đã như vậy, nên đứng về bên nào đã vô cùng rõ ràng.

Mà Uông Khải Trạch tuy không tự mình ra tay, nhưng Lỗ Duy Cường này thân thiết với Sở Tuấn Hiên trong Long Môn phân hội thủ đô, muốn giết chết Bùi Nguyên Minh, chẳng phải rất đơn giản sao? Lúc này Triệu Thanh Hạm thở dài một hơi, thậm chí còn cảm thấy thất vọng.

Bùi Nguyên Minh à Bùi Nguyên Minh, một nhân vật nhỏ như anh, cứ thích tới nơi như vậy, muốn đi vào thế giới không thuộc về anh.

Sẽ có kết cục gì, sẽ có hậu quả gì, sao anh không tự mình hiểu lấy? Còn có bộ dạng như mình tới tham gia tiệc tối, thực tế mình có mấy cân mấy lượng, không rõ một chút nào sao? Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn đám Uông Khải Trạch, thản nhiên nói: “Tránh đường đi”

“Chó ngoan không cản đường”

“Tên nhóc, quả nhiên là cậu kiêu ngạo giống y như anh Uông nói!" Lỗ Duy Cường ngoài cười nhưng trong không cười, híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh.

“Chẳng những cướp đoạt phụ nữ với anh Uông, còn dám tùy tiện xuất hiện ở nơi này, muốn một nồi phân chuột phá hủy một nồi nước canh, cậu đúng là uy phong!”

“Như vậy đi, hôm nay là ngày tốt của Long Môn phân hội thủ đô chúng tôi, tôi không muốn thấy máu, cậu đứng ở đây, để anh Uông vả mặt cậu “Anh ấy đánh sảng khoái, đánh sung sướng xong, chuyện cậu xuất hiện ở nơi này sẽ xóa bỏ, thế nào?”

“Đừng từ chối, con người tôi ấy à, hận nhất người khác không nể mặt tôi!”

“Nếu không nể mặt tôi mà nói, chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy đâu!”

“Tôi sẽ tự mình ra tay, đánh gấy chân tay của cậu!”

Lúc này Lỗ Duy Cường nhìn Bùi Nguyên Minh trong đôi mắt tràn ngập khinh thường, rất rõ ràng, anh ta cảm thấy nếu anh ta nguyện ý, giết chết Bùi Nguyên Minh ở đây cũng chỉ là chuyện mấy phút.

“Đương nhiên nếu cậu cảm thấy khó chịu, cậu cũng có thể gọi người”

“Nhưng cậu nên biết rõ, nơi này là nơi nào!”

“Ở nơi này, rốt cuộc có bao nhiêu người là người của Long Môn phân hội thủ đô chúng tôi!”

“Cậu có biết, cái gì gọi là một mũi tên xuyên †âng mây, hàng ngàn quân chục ngàn ngựa xông tới hay không?”

“Cậu có biết, chỉ cần tôi nói một tiếng, trăm nghìn anh em Long Môn phân hội thủ đô, mỗi người phun nước đều có thể khiến cậu chết chìm ở đây hay không!”

“Cho nên nên lựa chọn như thế nào, trong lòng cậu có tính toán không?”

Lỗ Duy Cường ôm hai tay, vẻ mặt tùy ý liều lĩnh.

Phong cách làm việc của anh ta là lấy thế đè chết người, tốt nhất là không chiến mà khiến binh sĩ khuất phục.

Như vậy chẳng những giẫm chết người khác, còn không lãng phí sức lực.

Quan trọng nhất chính là, như vậy vô cùng oai phong! Mấy cô gái xinh đẹp đi theo anh ta đều lộ vẻ xem trò hay, trên mặt đều là nụ cười quyến rũ.

Bọn họ đều cảm thấy, hôm nay Bùi Nguyên Minh chắc chắn xui xẻo.

Mà Lý Tú Quyên thì lộ vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, e ngại tính tình Triệu Quốc Thái, cho nên bà ta mới không tự mình ra tay giãm lên Bùi Nguyên Minh.

Nhưng Uông Khải Trạch gọi người tới giẫm Bùi Nguyên Minh, bà ta cảm thấy mình có thể xem diễn trò.

Bà ta muốn cho Bùi Nguyên Minh biết rõ, đây không phải là nơi anh có thể làm ra vẻ.

Nếu không nể mặt Triệu Quốc Thái ba phần, đừng nói là nơi này, cho dù là cả thủ đô, đều không có nơi cho tên Bùi Nguyên Minh sống yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.