Một đám người nghe thấy câu này, cả đám đều sửng sốt một lát, sau đó bắt đầu dùng lực vỗ tay. Tất cả mọi người duỗi cổ nhìn về trước, vô cùng chờ mong.
Bùi Nguyễn Minh cười, để hai tay ở sau lưng, chậm rãi tiến lên.
Triệu Thanh Hạm vốn đã ngồi xuống, nhưng lúc này nhìn thấy động tác của Bùi Nguyên Minh, lại hơi sửng sốt nói: “Bùi Nguyên Minh, anh muốn làm cái gì?”
Bùi Nguyễn Minh thản nhiên nói: “Tất cả mọi người muốn gặp tôi, đương nhiên là tôi phải đi lên chào hỏi mọi người. “Gặp anh?” Triệu Thanh Hạm hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Bùi Nguyên Minh, người mà người ta muốn gặp là phân hội trưởng Bùi, anh đi lên làm gì?” “Không phải là anh làm ra vẻ tới mức nghiện, hiểu lầm mình là phân hội trưởng đấy chứ?”
Lúc này Triệu Thanh Hạm tràn ngập thất vọng và khinh bỉ Bùi Nguyên Minh, đã là lúc nào rồi, còn làm ra vẻ khắp nơi, có ích lợi gì chứ?
Bùi Nguyễn Minh thản nhiên nói: “Không sai, tôi đã nói rồi, tôi chính là phân hội trưởng Bùi.”
Những lời này vang lên, đám Triệu Thanh Hạm cười trêu tức, biểu cảm nhìn Bùi Nguyễn Minh giống như đang nhìn một tên ngốc nhất trên thế giới.
Uòng Khải Trạch lạnh lùng nói: “Anh chỉ là một nhân viên làm công bình thường, nói mình là phân hội trưởng. Bạn đang đọc truyện tại || T rumTruyen.co m ||
Bùi sao? Anh không biết phân hội trưởng Bùi là ông chủ đứng sau tập đoàn Khai Sơn chúng tôi à?” Lỗ Duy Cường cười mỉa nói: “Cậu có bản lĩnh đi lên trước nói một câu cậu là phân hội trưởng Bùi, tôi đảm bảo cô Uông cũng sẽ không bảo vệ được cậu!” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Triệu Quốc Thái thở dài một hơi nói: “Bùi Nguyên Minh, đừng quậy nữa, đây là trường hợp nào trong lòng cháu không rõ sao?”
Lúc này Lý Tú Quyền sốt ruột, sợ bị Bùi Nguyễn Minh liên lụy, bà ta nhanh chóng nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu nhanh trở về đi, cậu hại mình thì không sao, trăm ngàn lần đừng làm hại chúng tôi!” “Bùi Nguyễn Minh, hiện giờ không phải lúc dỗi, anh bình nứt không sợ bể như vậy, bị người ta đánh chết cũng không biết sao lại thế này!”
Triệu Thanh Hạm cũng sốt ruột.
Không phải là cô ta sợ Bùi Nguyễn Minh gặp chuyện không may, đơn thuần là tất cả mọi người đều đã chú ý tới bên này.
Nhỡ đầu bị người ta hiểu lầm là nhà họ Triệu bọn họ xúi giục người khác giả làm phân hội trưởng, vậy thì chẳng phải sẽ xong đời sao?
Lúc này Triệu Thanh Hạm đi lên trước vài bước, muốn kéo Bùi Nguyên Minh trở về: “Anh nhanh trở về đi!”
Còn chưa đợi Triệu Thanh Hạm tới gần Bùi Nguyên
Minh...
Chỉ thấy các nhân vật lớn như Lâm Khang Dụ, Trầm Thiên Ân, Lâm Mạn Ni, Lưu Hoằng Nhiên, Sở Tuấn Hiên, Tần Ý Hàm, toàn bộ đều đứng dậy theo bản năng.
Bọn họ quy củ chào hỏi Bùi Nguyễn Minh: “Phân hội trưởng Bùi!” “Bái kiến phân hội trưởng!” “Chào phân hội trưởng!”
Đám quyền quý ngồi ở đằng đầu đều đứng dậy, vẻ mặt cả đám vui vẻ.
Những người này đều là cấp cao của Long Môn phân hội thủ đô, lúc này giống như đều ước gì có thể chen lên trước người Bùi Nguyễn Minh quỳ lạy.
Bùi Nguyên Minh gật đầu với những người này, vẻ mặt lạnh nhạt, không có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, chỉ có vẻ thản nhiên.
Quả... Quả nhiên là như vậy!
Lỗ Duy Cường có chút suy đoán được thân phận của
Bùi Nguyên Minh, lúc này vẻ mặt tuyệt vọng. Mà những người khác, đều lộ ra vẻ mặt rung động nhìn
Xong đời rồi! cảnh tượng này.
Rất nhanh, chỉ thấy Bùi Nguyên Minh bước từng bước lên, đám đệ tử của Long Môn ngồi ở phía xa, toàn bộ đều đứng dậy, cung kính hành lễ. “Bái kiến phân hội trưởng!” “Phân hội trưởng Bùi, nói vài câu với chúng tôi đi!” “Phân hội trưởng, mong ngài nhìn bên này!”
Đủ loại giọng nói truyền ra, kích thích màng tại một nhà Triệu Quốc Thái, cũng khiến biểu cảm của ông ta trở nên nghiêm trọng.
Triệu Quốc Thái "bốp” một tiếng ngã ngôi xuống ghế, vẻ mặt tuyệt vọng.
Triệu Thanh Hạm và Lý Tú Quyên che kín miệng, không để mình phát ra tiếng kêu kinh hãi.