Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2247



“Rắc..

Bùi Nguyễn Minh tiến lên một bước, giẫm lệnh bài bằng ngọc kia thành bột phần, sau đó anh cười nói: “Cô cũng xứng để tôi ra tay sao?” “Với công phu mèo cào của cô à?”

Nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh dám giẫm nát lệnh bài bên người mình, Lục Khả Nhiên giận tím mặt, nở nụ cười lạnh leo! “Bùi Nguyên Minh, anh ngu ngốc mất linh, anh muốn chết mà!”

Giọng nói vừa ngừng, Lục Khả Nhiên rút thanh đao bên hông ra, thân thể cử động, xông về phía trước.

Tốc độ của cô ta rất nhanh, đao mang nuốt nhả, dẫn theo uy thế đè ép mà ra.

Uông Vĩ Thành nói theo bản năng: “Phân hội trưởng cẩn thận!”

Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt, sau đó tát mạnh về trước. “Bốp..

Một tiếng giòn vang, Lục Khả Nhiên bị Bùi Nguyên Minh tát vào mặt, trên gương mặt xinh đẹp lập tức xuất hiện dấu bàn tay, thân thể cũng bay ngược về sau, đập lên trên bàn rượu.

Chỉ trong nháy mắt, bàn rượu vỡ nát, rượu và đồ ăn bừa bãi, trực tiếp khiến quần áo Lục Khả Nhiên đều là đồ ăn và rượu, vô cùng chật vật.

Mà Lục Khả Nhiên cũng toàn thân chấn động, khỏe miệng có máu tươi chảy ra.

Xung quanh yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng hít khí lạnh.

Đặc biệt là đệ tử của Long Môn, một đám nhìn Bùi Nguyễn Minh đều tràn ngập ngưỡng mộ. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Phải biết rằng ở trong Long Môn, chỉ có nhân tài hàng Thiên Kiêu đứng đầu, mới có tư cách gia nhập chấp pháp đường Long Môn!

Thậm chí có một truyền thuyết, đó chính là chấp pháp đường Long Môn tùy tiện phải một đệ tử, có thể trấn áp ba mươi sáu phân hội trưởng.

Mà lúc này, vị Lục Khả Nhiên này nhìn vô cùng cường thế, chẳng những không động được Bùi Nguyên Minh, còn bị anh tát bay!

Sao có thể có chuyện này?

Bùi Nguyễn Minh quá mạnh rồi?

Lục Khả Nhiên cũng lộ ra vẻ mặt khó có thể tin. Cô ta được xưng là Thiên Kiêu trong chấp pháp đường, luôn đủ năng lực ngược đệ tử của Long Môn. Cho dù là một số phân hội trưởng tỷ thí với cô ta, đều không đỡ được hai ba chiêu là bị thua. Nhưng không thể ngờ tới bây giờ dễ dàng bị người ta đánh thành chó chết?

Bực tức!

Khó chịu!

Lúc này cô ta nghiến răng nhìn chằm chằm Bùi Nguyễn Minh, một lát sau mới nghĩ tới một khả năng duy nhất. “Vô liêm sỉ. Đường đường là phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, vậy mà đánh lén tôi!” “Có bản lĩnh thì quang minh chính đại đấu một trận!” Rất rõ ràng, trong cái nhìn của Lục Khả Nhiên, Bùi

Nguyễn Minh chắc chắn đánh lén mình! Nếu không với năng lực của mình, sao có thể bị thua? "Bop!"

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, tiến lên đá một cái, một cái đá này giẫm Lục Khả Nhiên bay ngược ra sau, đồng thời trên mặt có thêm dấu chân, vô cùng thê thảm.

Xinh đẹp, thân thể yểu điệu của cô ta, đều không có biện pháp khiến Bùi Nguyên Minh thủ hạ lưu tình. “Sao thế? Bây giờ biết tôi là phân hội trưởng rồi à?” "Ram!" “Đánh lén sao? Cô cảm thấy cô có tư cách khiến tôi đánh lén à?” "Ram!" “Một tên phế vật, cũng dám diễu võ dương oai trước mặt tôi, tự cô có mấy cân mấy lượng, không phải trong lòng cô rõ lắm sao?”

Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt, động tác tùy ý thong thả, nhưng Lục Khả Nhiên không có sức lực phản kháng.

Bùi Nguyên Minh đá ra một cái, cô ta lập tức bay ra sau, đến cuối cùng mặt sưng thành đầu heo.

Đám người Lý Tú Quyền, Triệu Thanh Hạm nhìn thấy cảnh tượng này, khỏe mắt cả đảm giật giật, vẻ mặt đờ đẫn

Bọn họ muốn xem chuyện cười của Bùi Nguyên Minh, nhưng cho dù thế nào cũng không ngờ tới, vậy mà Bùi Nguyễn Minh mạnh tới mức độ này.

Chuyện này người bình thường tuyệt đối không thể làm được.

Bản lĩnh như vậy, đã sớm vượt qua tưởng tượng. Lỗ Duy Cường và Uông Khải Trạch thì sởn gai ốc. May mà bọn họ nhận sợ, nếu không lúc này bị đạp ngã trên đất, nói không chừng là bọn họ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.