“Đối với chuyện hôm nay, các vị có đề nghị gì không? Cứ việc nói, tôi nhất định biết lắng nghe”
Bùi Nguyên Minh nghĩ một lát, cười mở miệng nói.
Sở Tuấn Hiên và Tần Ý Hàm liếc mắt nhìn nhau một cái, không nói gì. Dù sao bọn họ cũng là một thế hệ trẻ của Long Môn, hôm nay cũng là lần đầu tiên nghe nói hội trưởng lão gì đó, tất nhiên là lúc này không có biện pháp phát biểu ý kiến.
Nhưng vẻ mặt Uống Vĩ Thành do dự một lát, mới nói khẽ: “Phân hội trưởng, có hai biện pháp “Thứ nhất, chính là ngài tự mình tới Vũ Thành một chuyến, đến chỗ hội trưởng lão chịu đòn nhận tội, với tính cách sĩ diện của tứ đại trưởng lão, chỉ cần cậu nhận thua, mọi chuyện sẽ bỏ qua.
Bùi Nguyên Minh gật đầu, không ngắt lời, mà ra hiệu cho Uông Vĩ Thành tiếp tục nói hết.
Uông Vĩ Thành tiếp tục nói: “Thứ hai, chính là tìm môn chủ Long làm chỗ dựa, dù sao chi của môn chủ Long cùng với chi của tứ đại trưởng lão, mấy năm nay đã sớm như nước với lửa, nhưng mà rất nhiều chuyện không thể để ở ngoài sáng mà thôi, chỉ là ở sau lưng dùng dao găm không ít lần.” “Chỉ cần cậu đạt được ủng hộ của môn chủ Long, trong chốc lát tứ đại trưởng lão không thể làm gì được cậu”
Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú nói: “Bên trong Long Môn chia ra làm hai phái à?” “Môn chủ Long một phái? Tứ đại trưởng lão một phái sao?” “Với bản lĩnh của tứ đại trưởng lão, có tư cách tranh quyền đoạt lớn với môn chủ Long à?”
Uông Vĩ Thành cười khổ một tiếng nói: “Phân hội trưởng cậu có chuyện không biết rồi, tứ đại trưởng lão ngoại trừ thân thủ không tốt lắm ra, cho dù là năng lực, mạng lưới quan hệ và bối cảnh, đều không kém môn chủ Long bao nhiêu.
“Đặc biệt là năm đó bốn bọn họ có chiến công hiển hách, cứu không ít nhân vật lớn cấp cao của Đại Hạ “Có những chỗ dựa ngoài sáng trong tối này, tất nhiên là bọn họ có thể đối nghịch với môn chủ Long ở trong Long Môn.”
“Tôi còn nghe nói, bọn họ có ý nâng đỡ thiếu chủ của chấp pháp đường, đảm nhiệm thiếu chủ của Long Môn “Dù sao đến nay môn chủ Long còn chưa chỉ định người nối nghiệp Long Môn “Cho nên từ một mức độ nào đấy, môn chủ Long tranh đấu với tứ đại trưởng lão, nguyên nhân căn bản là quyền thừa kế Long Môn” “Thì ra là thế.” Bùi Nguyên Minh hiểu đại khái.
Chuyện tối nay, ngoại trừ trợ giúp Phương Trung Nghĩa ra, chuyện Long Nhật Minh coi trọng mình, để mình chấp chưởng Long Môn phân hội thủ đô, hơn phân nửa là xúc động tới thần kinh của tứ đại trưởng lão Long Môn.
Bảo Lục Minh Phúc tới vả mặt mình, một mặt là muốn ban ơn lấy lòng Phương Trung Nghĩa, một mặt khác, chính là tâm tư vả mặt Long Nhật Minh.
Chỉ tiếc tứ đại trưởng lão không ngờ tới thân thủ của mình, kết quả đám Lục Minh Phúc đá lên tấm sắt, còn bị mình phế đi.
Từ góc độ này mà nói, mình và chấp pháp đường, tứ đại trưởng lão, đã hoàn toàn đứng ở mặt đối lập. “Phân hội trưởng, không biết cuối cùng cậu lựa chọn như thế nào, nếu muốn đến Vũ Thành, tôi sẽ sắp xếp giúp cậu.”
Uông Vĩ Thành hữu ý vô ý nhắc nhở một câu, rõ ràng là theo ý ông ta, Bùi Nguyên Minh không có tư cách tranh đấu với tứ đại trưởng lão.
Một người vừa mới ngồi lên vị trí phân hội trưởng, dám đấu lại với tứ đại trưởng lão, đây là hành động không khôn ngoan.
Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú nhìn Uống Vĩ Thành một cái, thản nhiên nói: "Cảm ơn phó hội trưởng Uông chỉ điểm, nhưng mà hai con đường mà ông nói, tôi đều không có hứng thú. “Ông giúp tôi truyền tin ra ngoài, nếu tôi lên nắm quyền, Long Môn phân hội thủ đô sẽ không bị bất cứ người nào khống chế” “Hội trưởng lão hay là chấp pháp đường, đi tới thủ đô địa bàn của tôi, là hổ cũng phải nằm sấp cho tôi. “Người nào động dao động súng ở địa bàn của tôi, tới một người tôi phế một người, tới hai người tôi phế cả đôi.”