Phương Diệu Nga tức tới mức gương mặt phát lạnh, cho dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ tới, Quách Anh Hùng lúc trước ở trường tràn ngập phong độ, lịch sự nhã nhặn, vậy mà có bộ mặt thật ghê tởm như thế.
Hít sâu một hơi, Phương Diệu Nga kìm nén kích thích tiến lên tát Quách Anh Hùng một cái, nhìn chằm chằm Hòa Trạch Bình lạnh giọng nói: “Cậu ba nhà họ Hòa, anh dám thương tổn tới nhân viên của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
“Cho dù bọn họ tự mình tiến vào kho hàng của anh, chỉ vì muốn điều tra đống hàng của chúng tôi mà thôi, không có ý nghĩ gì khác!”
“Cho dù coi bọn họ là trộm, anh cũng không có quyền xử lý bọn họ!”.
“Chỉ có thể giao cho cảnh sát xử lý!”
“Hòa Trạch Bình, tôi nhắc nhở anh, đừng tưởng rằng ở Las Vegas các anh có thể coi trời bằng vung!”
Trong thiên hạ hắn là vương thổ, những nơi giáp ranh hắn là vương thần!”
“Lại không thả người ra, tôi thực sự sẽ báo cảnh sát!”
Lúc này Phương Diệu Nga thực sự có chút trong lòng rối loạn, những nhân viên này đều đi theo cô ta bắt đầu sự nghiệp, nếu xảy ra chuyện, cô ta căn bản không biết bù lại như thế nào.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt không mở miệng, mà nhìn kỹ bốn phía, cuối cùng tầm mắt nhìn về phía cô nàng tóc vàng kia.
Với thực lực của anh muốn giải quyết mấy chục người, chỉ là chuyện mấy phút mà thôi.
Nhưng bên cạnh anh còn có một Phương Diệu Nga, không thể không thận trọng một chút.
“Nói pháp luật với tôi sao?”
“Có phải là cô hiểu lầm pháp luật ở Las Vegas rồi hay không?”
Vẻ mặt Hòa Trạch Bình kỳ lạ: “Ở Las Vegas này, tôi là luật pháp, cô còn nghe không hiểu sao?”
“Đương nhiên, muốn tôi thả đám nhân viên này ra cũng không phải không có khả năng, tới uống hết cốc trà này vào”
“Uống hết, tôi sẽ thả người ra!”
Quách Anh Hùng nghe thấy thế cười ha ha, sau đó lấy một viên thuốc màu đỏ bên người ra ném vào trong cốc trà trước mặt, sau đó anh ta đổ nước trà vào trong cốc để trước mặt Phương Diệu Nga.
Đôi mắt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng: “Hòa Trạch Bình, vậy mà các người bỏ thuốc, còn biết xấu hổ hay không?”
“Tôi bỏ thuốc đấy, có dũng khí anh đánh tôi xem?”
Hòa Trạch Bình mỉm cười.
“Yên tâm đi, đây chỉ là đồ chơi trợ hứng một chút mà thôi, không chết người được!”
“Cô Phương, tính mạng của đám nhân viên này, chỉ có thể dựa vào cô rồi!”
Khi nói chuyện, chỉ thấy trên hình ảnh, cái lồng sắt to kia bắt đầu lay động, giống như có thể rơi vào trong biển bất cứ lúc nào, trong lồng sắt không ngừng có tiếng thét chói tại truyền ra, rất rõ ràng, đối mặt với sống chết, người nào cũng không có biện pháp duy trì bình tĩnh.
Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, nhưng lại bị Phương Diệu Nga ngăn lại, sau đó cô ta lạnh giọng nói: “Hòa Trạch Bình, có phải tôi uống hết cốc trà này xong, anh sẽ để người của tôi rời đi?.
“Không sai” Vẻ mặt Hòa Trạch Bình tà ác: “Tuy Hòa Trạch Bình tôi ăn nhậu gái gú cờ bạc không việc ác nào không làm, nhưng nếu là lăn lộn trong giới hắc bạch, tất nhiên là có danh dự, tôi nói giết cả nhà cô, thì sẽ giết cả nhà cô.”
“Nói sẽ thả người của cô, tất nhiên là cũng sẽ thả người của cô ra!”
“Được! Tôi uống!”
Ngay sau đó, Phương Diệu Nga không để ý sự ngăn cản của Bùi Nguyên Minh, trực tiếp bưng chén trà lên, nhanh chóng uống xuống.
Nhưng nước trà có bỏ thuốc, sao có thể uống ngon?
Vẻ mặt Phương Diệu Nga đau khổ, uống vô cùng gian nan, nhưng cô ta vẫn cố uống hết cốc nước này xuống.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, gương mặt cô ta ửng đỏ, ánh mắt mê ly, giống như sẽ xụi lơ trên đất bất cứ lúc nào.
“Tôi uống xong hết rồi!”
“Thả người đi!”
Phương Diệu Nga nắm chặt lòng bàn tay mình, nghiến răng mở miệng.
Bùi Nguyễn Minh khẽ nhíu mày, vươn tay điểm lên lưng Phương Diệu Nga vài cái, làm chậm phát tác của thuốc.