Lúc này Hòa Trạch Bình che cổ đứng lên, đồng thời trên mặt anh ta cũng mang theo vẻ dữ tợn.
Lần này bọn họ ăn thiệt, nói gì thì nói cũng phải tìm về một chút thể diện.
Hơn nữa, hiện tại có Thôi Văn Triết giúp Bùi Nguyễn Minh làm chỗ dựa, nhưng lần tiếp theo thì chưa
chắc.
Nhìn thấy đám nhân viên kia bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, trên mặt đều là máu, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.
“Anh thử lại động đến bọn họ xem”
“Bịch!” Không đợi Thôi Văn Triết lên tiếng, Linda đá ra một cước, đạp cho một nhân viên ngã lăn
quay ra đất.
Đồng thời trên mặt của cô ta cũng hiện lên vẻ khinh thường và trêu tức, lạnh lùng nói.
“Tao động đến bọn chúng thì sao nào? Một mình tao đánh, mày có thể làm gì được tao đây?”
“Bốp!” Cô ta còn chưa nói xong thì Bùi Nguyên Minh đã bước lên một bước, đi đến trước mặt của cô
“Bốp!”
Linda hơi sững sờ, vô thức muốn ra tay, kết quả cô ta còn chưa kịp hành động thì đã cảm thấy trên mặt mình nóng rát, trước mắt tối sầm, cả người trực tiếp bị Bùi Nguyên Minh tát cho một cái, ngã lăn ra đất.
Tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên, người nào cũng không nghĩ đến Bùi Nguyên Minh lại lợi hại như thế, một bước đến gần, chỉ một cái tát cũng đủ cho Linda ngã xuống đất.
Phải biết rằng cô ta chính là vua của binh vương nước Ý, chính là vệ sĩ theo sát bên cạnh Hòa Trạch Bình
Lúc này đây Linda cũng đang che mặt, vẻ mặt khó tin, tay trái của cô ta theo bản năng muốn lấy súng bên hông ra, thế nhưng còn chưa đợi cô ta sờ đến sáng thì Bùi Nguyên Minh lại đá một nhát vào đan điền chỗ bụng của cô ta.
“Bịch!” Một tiếng động rất lớn vang lên, sức lực trên người Linda tản đi.
“Tôi có thể làm gì có ư?” Chân phải của Bùi Nguyên Minh giẫm lên mặt Linda, khiến cho chiếc mũi cao của cô ta bị lệch đi.
“Cô hỏi tôi có thể làm gì cô ư?”
“Tôi có thể phế bỏ cô đấy!”
Bich.
Giọng nói vừa vang lên, Bùi Nguyên Minh lại đá một nhát, cơ thể Linda bắn ra, đập vào trên vách tường, rốt cuộc không gượng dậy nổi nữa.
“Người thả rồi, nhưng tiền đâu?” Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn Hòa Trạch Bình đang che cổ, vẻ mặt lạnh lùng.
Mí mắt Hòa Trạch Bình giật giật, cuối cùng anh ta cũng cảm thấy đàn ông con trai không sợ ăn thiệt trước mắt, anh ta lấy điện thoại của mình ra, làm một loạt thao tác.
“Đing"
Điện thoại của Phương Diệu Nga vang lên, cô ta theo bản năng cầm lên nhìn, lúc nhìn thấy tin báo nhận được tiền thì cô ta hơi sửng sốt.
Cho dù như thế nào thì cô ta cũng không nghĩ đến, trước đó cô ta làm cách nào cũng không lấy được số tiền còn thiếu, tối nay thế mà dễ như trở bàn tay cầm về.
“Đi thôi!” Bùi Nguyên Minh không nói nhảm nữa mà chính là vẻ mặt hờ hững xoay người, dẫn theo Phương Diệu Nga rời đi.
Thôi Văn Triết ra hiệu cho người của mình, người của anh ta đỡ những nhân viên kia nghênh ngang rời đi.
"Bich!"
"Khốn kiếp!”
“Thằng chó”
Sau khi đám người Bùi Nguyên Minh rời đi không lâu, chỗ đại sảnh Hòa Trạch Bình đang đứng truyền đến tiếng ném đồ và tiếng gào thét.
Sau khi rời khỏi hội sở tư nhân này, dưới sự sắp xếp của Thôi Văn Triết, Phương Diệu Nga và đảm nhân viên của cô ta đều được đưa đến bệnh viện tốt nhất của Las Vegas.
Chờ đến khi mọi việc đều được xử lý thỏa đáng xong, Thôi Văn Triết mới cung kính đi đến bên người Bùi Nguyên Minh, nói.
“Tổng giám đốc Bùi, mọi việc đều đã được xử lý xong.”
“Sao ngài đột nhiên lại đến Las Vegas thế, cũng không báo trước với tôi một tiếng.”
Bùi Nguyên Minh chỉ cười không đáp, mà chính là thản nhiên nói.
“Trước đó bảo cậu điều tra mấy chuyện khác, đã có kết quả chưa?”
Lúc nhập cảnh gặp phải việc xe bị truy sát, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng liên hệ với Thôi Văn Triết, để anh ta hỗ trợ kiểm chứng chuyện này.
Dù sao Thôi Văn Triết cũng là địa đầu xà của Las Vegas, có anh ta ra mặt thì rất nhiều chuyện dễ dàng hơn tưởng tượng nhiều.
Cho nên mới có chuyện Thội Văn Triết kịp thời đến cứu.