Trong lúc nói chuyện, anh ta lấy điện thoại di động ra gửi mấy phần tài liệu cho Bùi Nguyên Minh rồi nói.
“Tổng giáo đầu, tôi thông qua dữ liệu bên xuất nhập cảnh, còn kiểm chứng thông tin trong giới xã hội đen, những người này đều không phải là người ở thế giới ngầm Las Vegas”
“Bọn họ đến từ Hồng Hưng của Cảng Thành”
“Càng Thành? Hồng Hưng?” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một lát rồi nói.
“Phía sau bọn họ là nhà họ Lý ở Cảng Thành hay là nhà họ Quách?"
“Cả hai đều không phải, chẳng qua người của Hồng Hưng luôn không nói đạo lý giang hồ gì đó, bọn họ cái gì cũng làm”
“Về chuyện tay súng bắn tỉa trong khu giải trí The Wynn mà anh nhắc đến kia, tôi đã phải người đi kiểm tra mấy chỗ khả nghi, ngoại trừ phát hiện ra một cái mặt nạ hồ ly và một khẩu súng bắn tỉa bị vứt ra bên ngoài, tạm thời không phát hiện ra những manh mối khác".
“Đồ vật đã bị tôi đưa đến sở cảnh sát Las Vegas để kiểm tra, chẳng qua tôi đoán chừng sẽ không thu được kết quả nào, bởi vì đối phương đã dám vứt bỏ đồ vật ở hiện trường thì hiển nhiên đoán chắc chúng ta cũng không tra được gì”.
“Mặt nạ hồ ly ư?" Bùi Nguyên Minh hơi cau mày. Cập nhật truyện nhanh tại * T rumTruyen. C O M *
“Thứ đó đâu? Bảo người ta mang đến cho tôi xem qua”
Thôi Văn Triết lại gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, rất nhanh đã có một người mang một cái hộp được bịt kín đến.
Bùi Nguyên Minh mở hộp ra, nhìn thấy chiếc mặt nạ hồ ly trong đó, ánh mắt anh lộ ra mấy phần suy tư.
Cùng lúc đó thì một mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi.
Sau khi Bùi Nguyên Minh dặn Thôi Văn Triết phải người bảo vệ an toàn cho đám người Phương Diệu Nga thì anh trực tiếp rời đi.
Chuyện Thanh Linh bị bắt cóc, còn có cả chuyện tay súng bắn tỉa kia nữa đều cần địa đầu và như Thôi Văn Triết này kiểm chứng.
Về phần Hòa Trạch Bình kia, ngược lại thì anh không quá để ý.
Nếu như cậu ba nhà họ Hòa kia hiểu được đạo lý biết điều, như vậy mọi người đương nhiên có thể bình an vô sự.
Nếu như Hòa Trạch Bình còn có tâm tư khác thì Bùi Nguyên Minh cũng không thèm để ý đến nhà họ Hòa ở Las Vegas lớn mạnh đến mức nào, đến lúc đó trực tiếp tiêu diệt là được.
Về đến khu biệt thự Thái Sơn, Bùi Nguyên Minh phát hiện Trịnh Tuyết Dương đã trở về.
Tuy không biết chuyện của cô đã xử lý đến đâu, thế nhưng nhìn qua hình như cô rất mệt mỏi, về đến nhà là nghỉ ngơi.
Bùi Nguyên Minh cũng không quấy rầy cô mà chính là nấu cho mình một bát mì, sau khi ăn xong thì anh tìm một căn phòng khác rồi nằm xuống.
Vừa đến rạng sáng ngày hôm sau, Bùi Nguyên Minh thức dậy đi tản bộ bên con đường ven biển, nghĩ đến việc tiện tay mua cho Trịnh Tuyết Dương một bữa sáng đặc sắc ở Las Vegas.
Ngay khi Bùi Nguyên Minh rời đi không bao lâu thì ở chỗ cửa biệt thự truyền đến một loạt tiếng còi xe cảnh sát, mười mấy chiếc xe cảnh sát chuyên dụng đỗ ở cửa.
Két.
Không đợi đám vệ sĩ của Trịnh Tuyết Dương ra mở cửa hỏi thăm thì đã có một người dẫn đầu đạp tung cửa phòng.
“Lục soát, tìm kiếm cho tôi!”
“Cho dù có phải đào sâu ba mét cũng nhất định phải tìm ra đồ vật”.
Rất nhanh đã thấy hơn mười nam nữ mặc đồng phục tản ra, xông vào các căn phòng để điều tra, bốn phía không ngừng vang lên tiếng đập đồ.
Trịnh Tuyết Dương thay xong quần áo đi ra, nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa đang chắp tay ra sau lưng, cô sầm mặt hỏi.
“Anh tự, sáng sớm hôm nay anh dẫn theo cảnh sát đến chỗ của tôi đập phá, anh có ý gì thế?”
Chỗ cửa, một người đàn ông đeo kính gọng vàng, dáng dấp giống Hòa Trạch Bình, đây chính là cậu tư nhà họ Hòa, Hòa Ngọc Lân.
Mà ở bên cạnh anh ta còn có mấy người nam nữ mặc trang phục nghiêm túc.
Lúc này đây, một người phụ nữ mặc váy đỏ khí thế hung hăng đi lên phía trước, bốc một tiếng tát lên mặt Trịnh Tuyết Dương.
“Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ trong lòng cô còn không rõ sao?”
“Trịnh Tuyết Dương? Uống cho anh tự đối xử với cô tốt như thế, cô lại làm ra loại chuyện độc ác như vậy!”