Gương mặt của Trịnh Tuyết Dương sưng đỏ, lúc này cô lạnh lùng đáp.
“Anh tư Hòa, anh nhất định muốn vu oan cho tôi à?”
“Chắc hẳn anh cũng biết tôi là người đứng đầu chi thử chín của nhà họ Chân ở thủ đô.”
“Anh đối xử với tôi như thế, anh không sợ nhà họ Chân ở thủ đô sẽ trả thù à?”
“Nhà họ Chân ở thủ đô?” Hứa Thanh Trúc khẽ cười một tiếng, sau đó cô ta đi đến bên người Trịnh Tuyết Dương, dùng âm lượng mà chỉ có hai người mới nghe thấy được, lạnh lùng nói.
“Trịnh Tuyết Dương, sao cô lại ngây thơ như thế hả?”
“Tôi thật đúng là nghĩ mãi không rõ, lấy IQ của cô, sao lại ngồi lên vị trí người đứng đầu của chi thứ chín được nhỉ? Cô cảm thấy nếu chúng tôi đã dám đối xử với cô như thế, chẳng lẽ không có bất kỳ chỗ dựa nào ư?”
“Cô có tin không, cho dù hôm nay tôi có giết chết cô thì nhà họ Chân các người ở thủ đô đều sẽ chấp nhận chuyện này.”
“Bởi vì cô ngăn cản con đường của người khác!”
Giọng nói vang lên, sau đó Hứa Thanh Trúc lùi ra phía sau nửa bước, vẻ mặt trào phúng và trêu tức.
Trịnh Tuyết Dương hơi sững sờ, trên mặt thoáng qua bối rối, nhưng chỉ một lát sau sự bối rối đó lại biến thành đắng chát.
Hiển nhiên cô không phải con ngốc.
Hứa Thanh Trúc đã nói ra rõ ràng như vậy rồi, sao cô lại không biết được chứ.
Từ chuyện Thanh Linh bị người ta bắt cóc, đến chuyện cô ngàn dặm xa xôi đi Las Vegas, sau đó lại là chuyện hôm nay, tất cả đều là một vòng luẩn quẩn.
Ngay từ đầu cô cho rằng đối phương là hướng tới Bùi Nguyên Minh. Thế nhưng hiện tại cô đã hiểu, đối phương vì cô mà đến.
Bởi vì bản thân là người đứng đầu của chị thứ chín, đã ngăn cản đường đi của quá nhiều người.
Năm đó Chân Vũ Long là một trong sáu thế tử của thủ đô, thứ anh ta để lại không chỉ là vị trí người đứng đầu chi thứ chín, càng nhiều hơn chính là miếng thịt mỡ khiến cho người ta ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ. Đọc nhanh tại Tamlinh247.com
Vì muốn có được miếng thịt mỡ này mà đã có không biết bao nhiêu người muốn cắn một cái lên người mình.
Thậm chí là những quản lý cấp cao của nhà họ Chân ở thủ đô kia.
Nhớ tới lúc mình mới đến thủ đô, lúc mọi người gặp mặt nhiệt tình tán gẫu kia, lúc này đây vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương dần dần trở nên lạnh lẽo.
“Được rồi, tiết mục nói nhảm đến đây là kết thúc.”
Hứa Thanh Trúc vỗ tay ra hiệu một cái.
Trong chớp mắt đã thấy vệ sĩ của nhà họ Hòa túm lấy vệ sĩ của Trịnh Tuyết Dương đến, đạp cho mỗi người một cái.
Đồng thời còn có người lấy ra một khẩu súng, mở chốt an toàn, trực tiếp hướng về giữa trán những vệ sĩ nhà họ Trịnh này.
“Trịnh Tuyết Dương, hiện tại tôi cho cô thời gian mười phút để cân nhắc, cân nhắc xem mình có nhận tội không”
“Nếu như cô nhận tôi, tôi sẽ thả người của cô, không nhận tội thì tùy cô, thế nhưng mỗi phút trôi qua thì tôi sẽ giết chết một người của cô”
“Sau mười phút, cô có thể bình an vô sự thoát thân, thế nhưng đảm vệ sĩ đi theo bên cạnh cô này, tất cả đều sẽ vì cô mà chết”.
Vẻ mặt của Hứa Thanh Trúc cười như không cười, hiển nhiên trước khi đối phó với Trịnh Tuyết Dương thì cô ta đã sớm nghiên cứu toàn bộ tính cách của Trịnh Tuyết Dương rồi.
Lần này ra tay với Trịnh Tuyết Dương, phía sau không chỉ có Hòa Ngọc Lân mà còn có rất nhiều người nữa.
Ở trong giới thượng lưu này vốn dĩ chính là mạnh được yêu thua, không phải một nơi mà người không đủ bối cảnh và năng lực như Trịnh Tuyết Dương có thể tùy tiện nắm giữ, trở thành người đứng đầu trong mắt đối phương.
Mỗi người đều muốn từ trên người có cắn xuống một miếng thịt.
Vẻ mặt Hòa Ngọc Lân lạnh lùng lấy ra một điếu xì gà, châm lửa, thản nhiên nói.
“Cô Trịnh, hôm qua hai người chúng ta trò chuyện với nhau rất vui vẻ, tôi cũng có ấn tượng rất tốt với CÔ."
“Vì thế tôi không muốn ra tay quá nặng với cô. Cô ký vào văn kiện kia, tôi cam đoan người của cô có thể an toàn ra ngoài, mà Trịnh Tuyết Dương cô vẫn là vị khách tôn quý nhất của Hòa Ngọc Lân tối”
“Năm mươi phần trăm cổ phần trên danh nghĩa chỉ là thu nhập mấy nghìn tỷ mà thôi, tôi nghĩ với lòng dạ của cô Trịnh đây thì đầu đến mức không bỏ xuống được nhỉ?”