Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2317



Không đợi Hòa Trạch Bình tiếp tục mở miệng, chỉ thấy khỏe mắt Quách Tuấn Anh ở phía trước giật giật, thân thể lóe lên, sau đó trở tay tát Hòa Trạch Bình ngã xuống đất.

Sau đó anh ta xách Hòa Trạch Bình dậy, lại thuận tay tát thêm mười mấy cái nữa. “Bốp!” “Hòa Trạch Bình, mắt chó của anh mù rồi à! Anh ngay cả thế tử Minh ở Đà Nẵng cũng không biết sao?” “Bốp!” “Mỗi ngày chỉ biết gây bắt nạt người khác, gây chuyện thị phi, anh nghĩ mình là con của trời sao?” "Bop!" “Hết một tới hai, hết hai tới ba mạo phạm thế tử Minh, anh ấy có thể giữ anh, tôi cũng không thể giữ anh!”

Quách Tuấn Anh ra tay tàn nhẫn, một cái tát lại một cái tát đánh xuống, đánh Hòa Trạch Bình mặt sưng đỏ, răng rụng ra.

Nhưng so với đau đớn trên thân thể, lúc này Hòa Trạch Bình chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, trước mắt trắng xóa. “Thế tử Minh ở Đà Nẵng?"

Cảng Thành, Las Vegas và Đà Nẵng chỉ cách một dòng nước, tin tức về ba nơi này luôn nhanh nhạy.

Không lâu trước chuyện Quách Tuấn Anh và Bùi Văn Kiên đến Đà Nẵng bị tổn thất nặng nề bị người ta giẫm lên, tất nhiên là Hòa Trạch Bình biết.

Nói cách khác, Bùi Nguyễn Minh trước mặt này, chính là thế tử Minh ở Đà Nẵng đá bay Quách Tuấn Anh và Bùi

Văn Kiên sao?

Cho nên người mình trêu chọc, không phải là tay sai bình thường mà thôi.

Mà cho dù thân phận, địa vị hay là năng lực, đều có thể đánh đồng được với bốn gia tộc lớn nhất ở Cảng Thành, nhà họ Hòa ở Las Vegas, thậm chí là nhân vật lớn có cấp bậc cao hơn?

Lúc này, Hòa Trạch Bình chỉ cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo, anh ta giống như có thể nhìn thấy gió mạnh mưa như trút nước, cuốn sạch cả hai nơi là Cảng Thành và Las Vegas.

Mà đám người Thập Tam Muội của Hồng Hưng thì lộ ra vẻ mặt rung động, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ khó mà tin được.

Tên kia chính là thế tử Minh ở Đà Nẵng trong truyền thuyết, người có thể giẫm lên hai cậu chủ Quách Tuấn Anh và Bùi Văn Kiên ở Cảng Thành sao?

Bọn họ căn bản không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng.

Nhưng vấn đề là từ thái độ tới hành vi việc làm của

Quách Tuấn Anh, đều tỏ rõ thân phận của anh với mọi người. Nếu Bùi Nguyên Minh không phải là thế tử Minh trong truyền thuyết, sao Quách Tuấn Anh có thể cung kính trước mặt anh như vậy?

Thậm chí vì một câu của anh, mà trực tiếp tát Hòa Trạch Bình?

Đao Phúc Thịnh lúc trước còn kêu gào với Bùi Nguyên Minh chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, cả người hoàn toàn ngày ngẩn. "Ram..."

Sau khi đánh Hòa Trạch Bình chảy máu đầu xong, Quách Tuấn Anh mới đạp anh ta tới trước mặt Bùi Nguyên Minh. “Thế tử Minh, Hòa Trạch Bình năm lần bảy lượt mạo phạm anh, mời anh xử lý! “Cho dù muốn mạng tên phế vật này, tôi cũng không nói gì hơn!”

Quách Tuấn Anh vô cùng cung kính cúi đầu, không ai có thể nhìn thấu vẻ mặt anh ta.

Mặt Hòa Trạch Bình sưng như đầu heo, muốn nói chuyện nhưng không có biện pháp mở miệng, chỉ lộ ra vẻ mặt oán hận nhìn Bùi Nguyên Minh.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, tràn ngập hứng thú nhìn cảnh này.

Quách Tuấn Anh này là muốn mình hoàn toàn đắc tội nhà họ Hòa ở Las Vegas đây mà.

Nhưng mà Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, anh tiến lên một bước, giẫm lên chân trái của Hòa Trạch Bình hơi dùng lực. "Răng rắc... "Á.."

Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, cả người Hòa Trạch Bình nằm trên đất run lẩy bẩy như bị sốt rét. Bùi Nguyễn Minh mỉm cười nói: “Anh Quách, anh chắc chắn, anh muốn mượn chuỗi đao nhà họ Hòa này giết tôi chứ?" "Anh cảm thấy, tôi phế đi Hòa Trạch Bình, nhà họ Hòa sẽ vì chuyện này mà khai đạo với tôi sao?”

Khi nói chuyện, Bùi Nguyễn Minh giảm lên một lần nữa, bây giờ cũng phế đi một chân khác của Hòa Trạch Bình. “Nhà họ Hòa không ngốc như vậy, sau khi biết anh chuẩn bị mượn đao giết người xong, anh Quách cảm thấy, nhà họ Hòa sẽ gây sự với anh trước? Hay tìm tôi trước đây nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.