Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2330



Bút pháp bình thường, nhưng vào giấy ba phần, khiến người ta có cảm giác mênh mông bát ngát, khiến người ta cảm nhận được, thử này có vận mệnh trong tay Thổi Thành Huân người đứng đầu Las Vegas.

Nói một cách đơn giản, người không có vận mệnh nhất định, sẽ không có biện pháp về ra như thế. Bởi vì loại khí chất này, đến từ nội tâm. Đợi một bút cuối cùng hạ xuống, bức tranh sơn thủy sắp hoàn thành. Chẳng qua lúc cải bút sắp sửa hạ xuống, Thôi Thành Huân liếc mắt nhìn thấy bóng dáng Bùi Nguyên Minh. Nhưng chỉ nhìn một cái mà thôi, lại khiến Thối Thành Huân hơi sửng sốt.

Vận mệnh trong lòng ông ta giống như bị khí tức của Bùi Nguyễn Minh trùng kích, lúc muốn hạ bút cuối cùng, thì phát hiện cho dù làm thế nào đều không có biện pháp hoàn thành một bút này.

Thôi Thành Huân khẽ nhíu mày, một lát sau "bốc" một tiếng bóp nát bút vẽ, sau đó ông ta xoay người nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.

Tâm mắt lạnh nhạt nhìn Bùi Nguyên Minh một lát xong, Thôi Thành Huân vươn tay phải ra: "Tôi là Thôi Thành Huân." Cách phía sau không xa, Thôi Nhã Tuyết và Thôi Văn Triết đứng khoanh tay hơi sửng sốt. Bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ông cụ nhà mình đối xử khách sáo với một người trẻ tuổi như thế.

Bùi Nguyễn Minh cũng hơi sửng sốt, không thể ngờ tới người đứng đầu Las Vegas này gặp mặt mình lần đầu, lại chủ động nhiệt tình như vậy.

Nhưng mà Bùi Nguyễn Minh chỉ hơi sửng sốt một lát mà thôi, ngoại trừ có chút bất ngờ ra, anh vẫn vươn tay khẽ chạm vào tay Thối Thành Huân, sau đó nói khẽ: “Bùi Nguyên Minh!”.

“Tuy tên bình thường, nhưng người không bình thường!" Thôi Thành Huân cười, lộ ra biểu cảm tán dương.

“Hai ngày trước, lúc Nhã Tuyết nói tới câu, còn nói cậu là bạn giang hồ của Văn Triết, muốn bám lấy cành cao nhà họ Thôi chúng tôi”

“Hai ngày nay, tôi sợ đứa con trai vô dụng này của tôi làm xằng làm bậy, đã điều tra một ít về cậu Bùi.” “Tuy thời gian không nhiều lắm, nhưng một phần nhỏ sự tích của cậu khiến người ta thán phục!”. “Nếu không cậu bảo người ta đưa bài thiếp kia tới, tôi sẽ không nhận Thôi Thành Huân lạnh nhạt nói, nhưng trong vô hình biểu thị công khai năng lực của nhà họ Thôi.

Lúc ở Las Vegas, trong vòng hai ngày ngắn ngủi đã biết được không ít chuyện về Bùi Nguyên Minh, thậm chí xác định thân phận và địa vị của Bùi Nguyên Minh có thể ngang vai ngang về với mình.

Thực ra chuyện này đủ để nói lên chỗ đáng sợ của Thổi Thành Huấn..

Trong lòng Thôi Văn Triết hừ lạnh một tiếng, không nói gì, chỗ đáng sợ của tổng giáo đầu, ba chỉ biết được một góc băng sơn mà thôi. | Mà Thôi Nhã Tuyết thì hơi kinh ngạc, rõ ràng là không thể ngờ tới vậy mà ba thừa nhận Bùi Nguyên Minh cao như thế. Nhưng mà cô ta vẫn có chút không phục, lúc này hung dữ nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.

“Ông Thôi quá khen, tôi chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, không có chỗ đặc biệt hơn người" Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Bây giờ tới bải kiến ông Thôi, cũng là mặt dày mày dạn, có chút việc nhỏ cần ông Thôi giúp đỡ"

| Nghe lời Bùi Nguyên Minh nói, Thối Nhã Tuyết và Thổi Văn Triết đều hơi sửng sốt, giống như có chút không nghĩ rõ, rốt cuộc mục đích Bùi Nguyên Minh tới cửa là gì.

Bùi Nguyên Minh cười, lấy một bản hợp đồng ra đặt lên bàn, mỉm cười nói: “Đây là hợp đồng hợp tác giữa nhà họ Hòa và nhà | họ Chân, dựa theo hợp đồng, tấm đổ bài của cậu tự nhà họ Hòa, có một phần sáu thuộc về người đứng đầu nhà họ Chân"

“Mà phần hợp đồng này, bây giờ ở trong tay tôi, có ý nghĩa, tôi có được một phần sáu khối đổ bài kia" "Việc nhỏ mà tôi muốn ông Thôi giúp đỡ, chính là giúp tôi lấy được khối đổ bài này tới tay?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.