Chỉ tiếc những người này nhanh tới mấy, tốc độ của Bùi Nguyên Minh vẫn nhanh hơn.
Thân thể anh đè ép xuống, nhảy vào trong đám người trước tiên, căn bản không cho đối phương cơ hội chĩa súng về phía mình.
Thanh đao cuối cùng trong tay anh không ngừng múa may, mỗi một đao mang xuất hiện, sẽ có một người ngã xuống đất, không rõ sống chết.
Đám đàn ông quốc tịch nước ngoài đều liên tục gầm thét, phẫn nộ tới cực hạn, lúc giờ khẩu súng trong tay lên bắn loạn xạ, chẳng những không bắn trúng tới Bùi Nguyên Minh, trái lại đạn | bắn lạc trúng mấy đồng bọn đang nằm trên đất.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt đám đàn ông quốc tịch nước ngoài ở bốn phía khó coi tới cực hạn.
Chỉ trong nháy mắt, đám người này cùng lựa chọn cất khẩu súng đi.
Một đám lấy dao găm quân dụng mang theo người ra, đằng đằng sát khí xông về phía Bùi Nguyên Minh.
“Vù..”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, bước ra nửa bước, thanh đạo trong tay quét ngang mà ra một lần nữa.
Chỉ trong nháy mắt, cả đám đàn ông quốc tịch nước ngoài cùng nhào lên đều lộ ra vẻ mặt khó mà tin được, sau đó bọn họ ôm yết hầu của mình, chậm rãi xụi lơ trên đất.
Chỉ trong nháy mắt như vậy mà thôi, kẻ địch xông vào nhà ăn đều mất đi sức chiến đấu.
Nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không lơ là, trái lại nhặt một khẩu súng, sau đó thân thể quay cuồng, trực tiếp xuất hiện ở trong đại sảnh.
Ở bên ngoài, sớm đã có mười mấy kẻ địch nghe thấy động tĩnh đứng nghiêm chỉnh. Lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, những người này đều nhanh chóng bóp cò. "Pång pång pång.." Một chuỗi viên đạn chì bắn ra, rơi lên trên mặt đất.
Nhưng mà Bùi Nguyên Minh đều tránh thoát được, đồng thời khẩu súng trong tay cũng mở chốt an toàn, nhanh chóng bắn về phía trước.
"Pằng pằng pằng pằng...
Cả đám kẻ địch vẫy giết cùng ngã xuống, giống như đứng thành hàng thành bia bắn của Bùi Nguyên Minh.
Chỉ một lát sau, gần nửa người của bọn họ xụi lơ trên đất. Đám kẻ địch còn lại đều mí mắt giật giật, gần như lùi về sau theo bản năng. Từ lúc ra tay đến bây giờ, trước sau chưa được ba phút. Nhưng chỉ một lát như vậy, bọn họ đã hi sinh hơn hai mươi anh em. Nhìn từ góc độ này, chiến lực của Bùi Nguyên Minh quả thực đáng sợ tới cấp bậc kinh người.
Phải biết rằng, đám bọn họ đều là binh sĩ xuất ngũ, tuy không có bản lĩnh Chiến Thần tàn sát bốn phía, nhưng tự cảm thấy trong tình huống này, ngay cả Binh Vương đều có thể bị nghiền áp.
Nhưng cho dù thế nào bọn họ cũng không ngờ tới, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh bọn họ giống như dưa hấu.
Bùi Nguyễn Minh muốn cắt như thế nào, bọn họ đều thành thật như vậy. Ngay lúc mấy kẻ địch cuối cùng chần chừ lùi về sau, Bùi Nguyên Minh đứng thẳng người, vẻ mặt lạnh nhạt ném khẩu súng không còn đạn, sau đó bước từng bước tiến lên.
Mà đám kẻ địch này thì súng còn đầy đạn, nhưng bọn họ bị khí thế của Bùi Nguyên Minh chấn áp, lúc này gần như không kìm lòng nổi lùi về phía sau.
Anh dùng ngay từ đầu đã sớm biến mất, trong lòng có nhiều sợ hãi hơn.
Giống như người trước mắt là Chiến Thần ở trên chiến trường, một ánh mắt đã đủ khiến can đảm của bọn họ mất sạch.
"Pång..."
Ngay sau đó, lỗ tại của Bùi Nguyên Minh khẽ cử động, anh gần như lộn ngược ra sau theo bản năng, lăn về phía sau.
Chỗ vừa mới đứng thẳng người xuất hiện một cái hầm to, đá vụn tung tóe. Súng bắn tỉa! “Bốp bốp bốp..”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt lùi về sau lần nữa, gần như lúc anh lùi về sau, lại có mấy | viên đạn bắn xuống chỗ anh mới đứng.
Chẳng qua bây giờ xuất hiện lựu đạn.
Chỗ đối diện Bùi Nguyên Minh, ngực một người đàn ông quốc tịch nước ngoài đỏ lên, chỉ trong nháy mắt đã ngã lộn nhào trên đất.