Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2382



Động tác của Bùi Nguyên Minh tùy ý, vẻ mặt lạnh nhạt, lời nói châm chọc. Chỉ trong nháy mắt, khiến Bùi Diễm Lan nhìn như nắm toàn cục trong tay thay đổi sắc mặt.

Chỉ trong nháy mắt, cô ta trực tiếp đẩy tay phải của Bùi Nguyên Minh ra, lùi về sau một bước, quát khẽ: “Người đâu, đánh gãy tay anh ta!”

“Răng rắc..”.

Mười mấy nam nữ mặc đồng phục đứng sau lưng Bùi Diễm Lan lúc này vẻ mặt lạnh lùng mở chốt an toàn, đồng thời chĩa khẩu. súng về phía tay chân Bùi Nguyên Minh.Cập nhật nhanh tại Tamlinh247.com

Ở gian ngoài, còn có mấy sát khí lan tràn ra, tập trung vào chỗ Bùi Nguyên Minh. Rất rõ ràng, lúc này chỉ cần Bùi Diễm Lan ra lệnh một tiếng, những người này sẽ không lưu tình nổ súng.

Bùi Nguyên Minh cảm nhận được sát khí này, vẻ mặt anh lạnh nhạt cầm điện thoại gửi đi một tin, sau đó nhún vai, chỉ tay phải của mình, thản nhiên nói: “Nào, nổ súng đi, thử xem có thể phế tôi đi được không?”

“Nếu hôm nay không phế được tôi, tôi sẽ phế đi cô!”.

“Trái lại tôi muốn nhìn xem, chỉ là phó đà chủ của Long Điện phân đà số một ở Cảng Thành, có dám ở trong trường hợp không đủ chứng cứ, phế đi một tay của phân hội trưởng Long Môn phân hội thủ đô hay không?

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, tuy anh không quá để ý thân phận phân hội trưởng này, nhưng không thể không thừa nhận, trong trường hợp nào đấy, thân phận này vẫn có thể lột da hổ. "Anh.”

Bùi Diễm Lan nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt biến hóa khó lường, nhưng mãi một lúc lâu sau cô ta vung tay lên, bảo người thu hồi tất cả vũ khí lại.

Cảnh tượng này khiến Bùi Nguyên Minh hơi tiếc nuối, nếu Bùi Diễm Lan dám không kiêng nể gì ra tay, anh cũng có cớ ra tay. Giống như nhìn ra được tâm tư của Bùi Nguyên Minh, Bùi Diễm Lan lạnh lùng nói: "Anh cả của tôi, anh yên tâm đi” "Cái tay này của anh chắc chắn sẽ bị lấy xuống thôi”. “Nhưng mà mọi chuyện phải đợi tôi định tội danh của anh xong đã”. “Định tội danh của tôi? Chứng cứ đâu? Chỉ dựa vào mấy câu hỏi các người lăn qua lộn lại hỏi tôi qua sao?” Bùi Nguyên Minh cười từ chối cho ý kiến.

“Nếu dựa vào mấy thứ hư vô mờ mịt gì đó có thể định tội tôi, như vậy có lẽ tôi phải nghi ngờ tính công bằng trong cách làm việc của Long Điền rồi”.

“Hơn nữa nếu từ trên xuống dưới Long Điền đã rơi vào tình trạng thối nát như cô, như vậy tôi không ngại hủy diệt Long Điện | hoàn toàn đâu”.

“Đại Hạ cần một Long Điện vì nước chinh chiến” “Mà không phải Long Điện biến thành hung khí trong tay giới quyền quý”.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, giống như lời nói của anh là khuôn vàng thước ngọc, giống như anh muốn phế bỏ Long Điện thì có thể hủy bỏ dễ dàng.

“Hủy bỏ! Long Điện là thể lực mà anh có thể hủy bỏ sao? Anh nghĩ anh là ai chứ?” Vẻ mặt Bùi Diễm Lan rét lạnh: “Anh rất lợi hại, tay không tạo ra tập đoàn mấy trăm nghìn tỷ, tự mình trở thành phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô.”

“Ở trong người bình thường, thành tựu của anh có thể nói như con cưng của trời, nhân vật chính của thời đại!” “Nhưng ở trong mắt những người như chúng tôi, loại người như anh giống như cát trong sa mạc, đếm hoài không hết!” “Hàng năm chúng tôi giẫm chết không biết bao nhiêu người như vậy!”

Trâu bò hò hét nói muốn hủy bỏ Long Điền, anh xứng sao?” Bùi Diễm Lan gằn từng chữ mở miệng.

“Long Điện không phải là gia tộc nhà họ Bùi lúc trước, anh ở đây cũng không phải là thế tử Minh không gì không làm được, anh chỉ là một người bình thường mà thôi!”

“Đến Long Điện chúng tôi, là rồng anh cũng phải cuộn lại cho tôi!” “Là hổ anh cũng phải nằm sấp xuống cho tôi!” “Nghe hiểu không?” Trên gương mặt như vẽ của Bùi Diễm Lan là rét lạnh, lúc mở miệng, giống như huyền bằng vạn năm, càn quét cả không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.