Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2413



Còn không đợi đại ma tăng hết chấn động, đã thấy thân hình Bùi Nguyên Minh lần thứ hai nhoáng lên lúc này đây vẫn là một cái tát quét ngang ra.

Đại ma tăng nổi giận gầm lên một tiếng, lúc này muốn tách ra đã không còn kịp rồi, ông ta thậm chí chưa từng có thời gian giơ pháp trượng trong tay lên, chỉ có thể tay phải giơ đánh ra một quyền về phía trước.

“Rầm...”

Quyền chưởng đụng nhau, giữa sân dường như có ánh sáng chói mắt sáng lên, như có hai cái chùy sắt đụng nhau, âm thanh chói tai mà nặng nề.

“Răng rắc..”

Tiếng xương nứt nhỏ nhẹ truyền đến, làm cho sắc mặt đại ma tăng đại biến, trong nháy mắt ông ta bỏ pháp trượng trong tay, hai tay liên hoàn đánh ra, muốn làm tan lực đạo ẩn chứa bên trong một tát này của Bùi Nguyên Minh.

“Bốp, bốp bốp bốp.."

Âm thanh liên tiếp truyền ra, nhưng không có tác dụng quá lớn, lực đạo một tát này của Bùi Nguyễn Minh không giảm, trong chớp nhoáng khi ra tay, đã sớm khóa vào má phải của đại ma tăng.

“Xoẹt xoẹt xoẹt..”

Đại ma tăng cả người ứa ra mồ hôi lạnh, ông tara tay đồng thời hai chân không ngừng bắn tỉa trên mặt đất, muốn cho đối phương lùi ra.

Nhưng ông ta đã nhanh, tốc độ của Bùi Nguyên Minh còn nhanh hơn ông ta, có thể nói như hình với bóng.

Một cái tát kia dường như không rơi lên trên mặt của Ma tăng thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua vậy.

“Bốp..”

Trong nháy mắt kế tiếp, tiếng tát tại lần thứ hai vang lên, lúc này đây thân hình đại ma tăng hoàn toàn bay lên giữa không trung, lúc rơi xuống đất, hai bên mặt ông ta đều sưng như đầu heo rồi.

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.

Nếu như nói cái tát thứ nhất của Bùi Nguyên Minh là đánh lén.

Như vậy cái tát thứ hai là thể hiện thực lực chân chính.

“Thú vị, mấy người Ma tăng Campuchia, lại có thực lực binh vương đỉnh phong”

“Chỉ thiếu chút nữa đã là chiến thần”

Bùi Nguyên Minh rút khăn tay ra lau chùi bàn tay của mình.

“Nhưng mà chút võ mèo quào đó mà đã xưng là Ma tăng? Ai cho các người mặt mũi đó?”

“Chẳng lẽ là ếch ngồi đáy giếng đã lâu thì thực sự cho mình là thiên hạ vô địch rồi hả?”

“Cậu..”

Đại ma tăng chỉ vào Bùi Nguyên Minh, trong nháy mắt kế tiếp lại phun ra một ngụm máu, tức giận.

Những năm gần đây, ba Ma Tăng Campuchia Bọn họ ngang dọc ở vùng biển Đông Nam, tuy rằng không nói là không có đối thủ, nhưng khắp nơi cũng cực kỳ nể tình. Nhớ quay lại web truyện T am l inh đọc tiếp!

Tên tuổi Ba Ma Tăng mang ra tới, thế nhưng có hiệu quả dọa trẻ con khóc đêm.

Nhưng bây giờ trong mắt Bùi Nguyên Minh, bọn họ biến thành võ mèo quào...

Lúc này ba Ma Tăng đều có một loại xúc động muốn trực tiếp xé Bùi Nguyên Minh thành thịt

vụn.

Những năm gần đây,bọn họ lúc nào bị người ta chà đạp như vậy? Bị người miệt thị như vậy?"

Lúc này, ba Ma Tăng liếc nhau, đều là thấy được vẻ nghiêm trọng trong mắt đối phương.

Ba người bọn họ tu luyện là một mạch võ cổ của vua Campuchia, làm cho bọn họ mỗi một người đều có chiến lực binh vương đỉnh phong.

Hơn nữa lúc ba người bọn họ cùng ra tay, chiến lực có thể đột phá tương đương với cấp bậc chiến thần.

Đi qua chiến trường, ba người liên thủ đã từng đánh tan một vị chiến thần Thiên Trúc.

Cái này cũng làm cho lòng tự tin củaba Ma Tăng này tăng cao.

Mà giờ phút này hành động của Bùi Nguyễn Minh làm cho trong lòng bọn họ coi trọng đến cực hạn.

Tuy rằng bọn họ đều hận không thể bóp chết Bùi Nguyên Minh, nhưng lại hiểu rõ bọn họ một đổi một rất có thể không phải là đối thủ của người trẻ tuổi trước mắt này.

Cách làm thông minh nhất, chính là ba người cùng lên, giải quyết thanh niên này trước rồi lại nói cái khác.

“Bùi Nguyên Minh, cậu quả nhiên lợi hại, thảo nào tuổi còn trẻ đã trở thành phần hội trưởng Long Môn”

“Vừa tôi còn tưởng rằng lão già Hòa Phong Thanh này đang bốc phét, hiện tại xem ra ông ta không gạt chúng ta”

Đại ma tăng vuốt mặt mình, thần sắc dữ tợn đến cực hạn.

“Đại Hạ các người quá mức cường thịnh, lại có cao thủ trẻ tuổi như vậy?

“Nếu như không bóp chết tài năng trẻ như cậu, lại để cho cậu phát triển tám mười năm nữa, chẳng phải Đại Hạ càng có thể đặt ở trên đầu Campuchia chúng tôi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.