Tuy rằng Hòa Bích Ngân điêu ngoa tùy hứng, nhưng dường như rất nghe lời đạo sĩ nữ, cô ta lập tức không nói cái gì nữa.
Hòa Phong Thanh không tiếp tục răn dạy Hòa Bích Ngân, mà là mỉm cười nhìn Bùi Nguyên Minh Nói: “Cậu Minh, dạy con không nghiêm, xin hãy tha lỗi”.
“Nhưng hôm nay cũng thật trùng hợp, tôi giới thiệu cho cậu một chút.”
“Vị này chính là sư Tuệ Lan Của đạo quận Ngũ Mai, cũng là đàn chị của đứa con bất hiếu của tôi”
“Đứa con bất hiếu Hòa Bích Ngân cũng tu hành ở đạo quận Ngũ Mai”
“Nghe nói chuyện trong nhà chúng tôi, cô Sư mới tới xem một chút.”
“Cô Sư, vị này cô đã biết, Bùi Nguyên Minh, Thể Tử Minh, phân hội trưởng Minh, cũng là khách quý của Cảng Thành Chúng ta”
Hòa Phong Thanh mỉm cười giới thiệu hai người với nhau.
Bùi Nguyên Minh lễ phép đưa tay phải ra: “Chào cô Sư”
Nhưng Đồng thời trong lòng Bùi Nguyên Minh hơi kinh ngạc.
Đạo quan Ngũ Maianh cũng đã nghe nói qua, có người nói đạo quận Ngũ Mai thành lập từ hơn hai trăm năm trước, luôn luôn là thánh địa võ học vùng Đà Nẵng. Nhớ quay lại web truyện T am l inh đọc tiếp!
Đạo quan Ngũ Mai nổi danh nhất chính là Vịnh Xuân Quyền, ở vùngĐà Nẵng, được xưng không có đối thủ.
Nếu người kia đến từ đạo quận Ngũ Mai, thảo nào khí chất khác với phụ nữ bình thường.
“Chào Thế Tử Minh”
Sư Tuệ Lan hơi cau mày đưa tay phải ra, vừa chạm tay Bùi Nguyên Minh Đã lập tức tách ra, hiển nhiên không có ý tứ thâm giao.
Hơn nữa dường như có thành kiến với Bùi Nguyên Minh.
Sau đó, sự Tuệ Lan nhìn Hòa Phong Thanh, mang theo một loại cao ngạo, thản nhiên nói: “Ông Hòa, chuyện trong nhà các người, Thánh nữ nhà tôi đã biết.”
“Thánh nữ đặc biệt phái tôi tới nhà họ Hòa hỗ trợ giải quyết vấn đề.
“Nếu như ông thấy không có vấn đề, thì nhanh cho người không có nhiệm vụ lui ra, tôi xem cho ông một chút, có phải phong thuỷ nhà này có vấn đề gì không?
“Mới có thể nhiều lần xuất hiện chuyện người làm mất tích”
Hòa Phong Thanh hơi sững sờ, sau đó lại cười nói: “Thánh nữ có lòng, Sư tiểu thư khách khí”.
“Tôi để người làm trong nhà họ Hòa đều tạm thời rời đi, nhưng vẫn phải để lại mấy người vệ sĩ che chở mọi người chu toàn được chứ?”
Sự Tuệ Lan thản nhiên nói: “Được, nhưng có vài người không có nhiệm vụ, vẫn nên rời đi trước đi.”
Nói xong, tầm mắt sư Tuệ Lan Như vô tình lại như cố ý liếc Bùi Nguyên Minh một cái.
Rất rõ ràng, ý của cô ta chính là nếu nói những người không có nhiệm vụ, chính là Bùi Nguyên Minh Đó.
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy sự Tuệ Lan từ trong hộp bên người lấy ra một cái la bàn. phong thuỷ, sau đó chắp hai tay sau lưng, ra cái vẻ nếu Bùi Nguyên Minh không cút đi, cô ta sẽ không ra tay.
Bùi Nguyên Minh không để ý sắc mặt của sư Tuệ Lan, mà là khẽ nhíu mày, trong nháy mắt kế tiếp anh biến sắc, đi lên trước đoạt lấy la bàn phong thuỷ trong tay sự Tuệ Lan, nện xuống đất.
“Choáng”
La bàn cổ giá trị xa xỉ trong nháy mắt biến thành mảnh nhỏ.
Bùi Nguyễn Minh dường như còn sợ nó còn chưa vỡ hết, trực tiếp nhặt lên mảnh nhỏ thuận tay ném vào lò sưởi trong tường ở sảnh lớn.
Tiếng lửa cháy truyền ra, cái la bàn cổ này tiêu tan thành mây khói, sự Tuệ Lan hoàn toàn ngẩn cả người.
Cô ta hiển nhiên không hiểu sao lại có người dám đập la bàn giá trên trời của cô ta?
Vào giờ phút này, cô ta chợt ngẩng đầu, vẻ mặt tĩnh mạch chậm rãi nói: “Thế Tử Minh, phân hội trưởng Minh, anh không giải thích được đập chỉ bảo của đạo quận Ngũ Mai tôi, tốt nhất cho tôi lời giải thích vừa ý!”
“Nếu không, tôi muốn anh chết không có chỗ chôn!”
Dứt lời, sự Tuệ Lan bước ra một bước, vẻ mặt lạnh lùng đến cực hạn.